Showing posts with label Truyện Tâm Sự. Show all posts
Showing posts with label Truyện Tâm Sự. Show all posts

Chuyện "ấy" của sinh viên sống thử: Có hôm "làm" đến 3 lần...



Trong góc căn phòng nóng bức, tối om là một thân người mệt mỏi, lờ đờ và hốc hác đang nằm vắt lên đống chăn lộn xộn. Trang đang ốm. Cô cố nhổm dậy, uống hớp nước và ăn thìa cháo hành tía tô vừa mua về rồi từ từ kể chuyện... sống thật.

Đã 5 tháng nay, Trang, cô sinh viên một trường đại học ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống thử với bạn trai trong căn buồng chật chội là căn bếp nhỏ của một gia đình trên tầng 3 khu chung cư xập xệ.

Căn phòng hạnh phúc chỉ có hai ô vuông bé tẹo thông gió gọi là cửa sổ. Mỗi lần bật bếp gas nấu cơm, cái ổ này như bị hun, ngột ngạt khó thở. Lúc nấu, người trong nhà đành phải ra hành lang tản mát hóng gió. Nấu xong, phải đợi một lúc mới dám vào nhà ngồi.

Trang kể, dọn về sống cùng nhau là chấp nhận mọi thứ có thể xảy ra và tất nhiên, chuyện quan hệ cũng không thể tránh khỏi.

Không chút ngần ngại, cô chia sẻ: "Những ngày đầu mới sống chung thì hầu như ngày nào cũng làm chuyện đó, có hôm làm 2 đến 3 lần. Không thể tưởng tượng nổi, ở gần nhau, rảnh rỗi lúc nào là tiến hành lúc đó.

Có những hôm sáng đi làm, tối đi học, về đến nhà mệt rã rời chân tay vẫn phải quan hệ.

Đâu phải lúc nào mình cũng muốn và hào hứng trong chuyện chăn gối. Những lúc không thích mà vẫn phải gần gũi, cơ thể luôn đau đớn và cảm thấy bị tổn thương".

Nói như một người đã dạn dày kinh nghiệm sống, từng trải trong tình trường, cô sinh viên năm thứ 2 tâm sự: "Con trai có nhu cầu gấp ba con gái. Không cần biết mình có thích hay không, không quan tâm mình đi về mệt mỏi thế nào, miễn là thỏa mãn được nhu cầu lúc đó là họ thoải mái. Xong đâu đấy, họ quay đi để kệ mình ra sao thì mặc".

Tình dục như một cách để Trang giữ bạn trai cũng như để nuôi dưỡng tình yêu của hai người và đợi đến ngày một kết thúc tốt đẹp sẽ xảy ra.

Khuôn mặt phờ phạc vì đang ốm, mệt mỏi xúc từng thìa cháo lên miệng, cô kể tiếp: "Không thể thoát được hôm nào chỉ trừ đúng 3 hôm đến tháng, thậm chí anh ấy còn luôn hỏi hết chưa bởi không thể chịu nổi nữa. Tất nhiên bản thân cũng muốn chuyện đó lúc ở bên cạnh người yêu nhưng do mệt mỏi nên thấy chuyện quan hệ nhiều khi là miễn cưỡng".

Như để chứng minh cho việc uống thuốc tránh thai đều đặn, cô móc trong túi xách một vỉ màu xanh. Dưới mỗi viên thuốc nhỏ tí màu trắng là các thứ trong tuần được viết bằng tiếng Anh. Một viên đã được bóc ra uống.

"50 nghìn một vỉ đấy. Anh ấy đưa tiền để mua. Bây giờ chỉ cần dừng uống là dính ngay. Có lần, gợi ý không uống thuốc nữa, anh gắt lên và bảo không uống, sau này có làm sao, em đi mà tự chịu trách nhiệm. Bây giờ cả hai đều chưa có việc làm ổn định, chửa thì sống ở đâu và sống bằng gì".

Lý do Trang đưa ra cho cuộc sống trước hôn nhân cũng giống như bao cái gạch đầu dòng trên các diễn đàn mạng hay trong các bài viết đã đề cập, cũng ở chung cho tiết kiệm, ở chung cho tiện cả đôi bên... tuy nhiên, cảm giác ra sao thì chỉ người sống thử mới biết được.

Bạn trai là bộ đội nhưng được phép ra ngoài làm kinh tế. Dặt dẹo và không có việc làm, mọi chi tiêu trông chờ vào đồng lương làm thêm 1,7 triệu đồng một tháng của cô.

"650 nghìn tiền nhà một tháng cộng với tiền xăng và các khoản lặt vặt là 800 nghìn, vậy là còn khoảng 900 tiền ăn cho hai người. Mỗi lẫn đi chợ ít nhất cũng mất 30 nghìn. Hôm nào hết gạo, số tiền ấy còn đội lên nhiều hơn. Nhiều hôm cả hai không còn nổi vài nghìn trong túi, những lúc đó một là anh ấy đi vay tạm tiền bạn hoặc là mình tạm ứng tiền ở chỗ làm.

Có tháng, chưa cầm lương về đến nhà đã gần hết vì trả nợ. Thử tính xem, vài trăm bạc trong vòng một tháng thì tiêu kiểu gì. Tối đi học không có nổi tiền gửi xe. Ra ATM rút tiền mà thấy xấu hổ vì chỉ còn có 10 nghìn. Rút vội cho vào túi rồi đi nhanh để không ai nhìn thấy".

Chuyện yêu nhau, hai gia đình đã biết nhưng còn chuyện sống chung đã rồi thì chẳng ai biết ngoài hai người. Muốn cưới nhưng theo Trang "còn quá nhiều khó khăn".

"Đã hết bóng gió rồi đến nói thẳng giục anh bảo bố mẹ qua thưa gửi với gia đình tôi nhưng anh cứ từ từ rồi im im. Vả lại...". Trang ngập ngừng như không muốn nhắc lại những điều đã nói.



Chỉ còn 10 nghìn đồng ăn đến cuối tháng cho hai người, biết sống sao đây?

Với người bạn trai hiện tại, không phải là người đầu tiên cô quan hệ. Cái ngàn vàng đã trao cho một người bạn cùng lớp từ lâu. Đến anh này, dường như Trang đã chắc chắn về một tương lai hạnh phúc, cô quyết định dọn về ở chung.

"Ban đầu cũng lưỡng lự nhưng vì anh ấy ra ngoài làm, phải thuê nhà, tôi cũng thế, tốt nhất là góp gạo thổi cơm chung. Mọi thứ lúc đầu đều bỡ ngỡ, cả việc ngủ cùng nhau nhưng rồi dần dần lại thấy quen. Đến giờ lại lo vì khi người ấy đã hiểu rõ mình rồi, biết rõ mọi thứ, nhìn thấy chán rồi thì chẳng còn gì để khám phá và tìm hiểu nhau nữa. Chẳng biết làm thế nào".

Biết rằng bỏ là thiệt bởi khó có người đàn ông nào chấp nhận lấy cô gái đã sống thật về làm vợ. Cô đành buông xuôi cho mọi chuyện. Cũng đã có những phút lo lắng vì đã "trót dại" quá nhiều, Trang âm thầm đi xét nghiệm HIV.

"Một hôm thấy ra nhiều khí hư và cũng tiền sử bị viêm nhiễm nên tôi quyết định đi xét nghiệm máu xem sao. Run khi cầm tờ kết quả nhưng thật may, không sao".

Tâm trạng bế tắc, bất lực hiện rõ trên nét mặt xanh xao và xương của Trang. Thoáng nhìn ra ô cửa sổ nơi có hai chiếc khăn mặt đang treo cạnh nhau trên một chiếc mắc, cô chợt khẽ thở dài rồi trệu trạo nuốt nốt chỗ cháo để còn uống thuốc.

Tên nhân vật đã thay đổi.

Tình yêu muộn màng

Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy chàng.
Khi ấy, nàng đã đem mình đi bán được ba vạn đồng (tương đương 60 triệu VNĐ ): một vạn trả tiền chữa bệnh cho cha, một vạn đồng nuôi em trai ăn học, còn một vạn nữa, trả những món nợ của gia đình. Chàng khi ấy, là người có tiền ở trong làng, vợ đã chết, có một cô con gái, chàng lớn hơn nàng 20 tuổi. Chàng có tiền, làm nghề buôn bán ở làng quê, muốn đi bước nữa, tái hôn với một người vợ kế hiền dịu, xinh đẹp, nàng rất phù hợp.
Đêm tân hôn, nàng khóc ròng suốt đêm. Chàng cũng biết nàng ngại ngần với mình, mọi việc đều rất cẩn trọng, và dỗ nàng như dỗ dành trẻ con.
Khi ấy, nàng giúp chàng mở cửa hàng, hàng ngày báo cáo sổ sách với chàng, khoản nào cũng tính toán rõ ràng.
Chàng nói: "Giữa vợ chồng, thật ra không cần rõ ràng, rạch ròi như thế".
Câu nói ấy, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng bởi vì khi đi qua nhà hàng xóm, có người nói với chàng, cần chú ý đến vợ của mình, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, không nên để cho nàng quản lý tiền nong, nếu không sau khi đã thả chim câu ra, thì hối hận không kịp.
Lúc mới đầu, nàng thật sự không biết chàng có bao nhiêu tiền. Mỗi khi đi gửi tiền vào ngân hàng trở về, chàng đều để biên lai vào trong ngăn kéo cuối cùng, sau đó khóa lại.
Động tác ấy làm đau lòng nàng vô cùng, nàng chỉ sống lẳng lặng âm thầm, trong lòng chỉ toàn nhớ đến người yêu thuở tóc còn để chỏm. Nàng nghĩ, chẳng qua nàng chỉ đền ơn đáp nghĩa mà thôi.
Một ngày vào mấy tháng sau, chàng đột nhiên trao chìa khóa cho nàng, rồi nói với nàng: "Trong này là tiền tiết kiệm của chúng ta, mười vạn đồng, mật mã là ngày sinh của em".
Nàng ngây người ra, cảm thấy nóng ran cả lòng. Nàng không phải là một người đàn bà coi trọng đồng tiền, nhưng, vì người chồng coi trọng nàng như vậy, thậm chí tất cả mọi chuyện đều không giấu giếm nàng cái gì, nàng cảm thấy mình thật sự là vợ của chàng.
Từ hôm ấy trở đi, nàng bắt đầu hăng hái bán hàng, tất cả những việc mà mình có thể làm thì tuyệt đối không thuê mướn người khác. Hơn nữa, nàng không cần báo cáo thu chi hàng ngày nữa, bởi vì, nàng đã trở thành người chủ cái gia đình này.
Ngày hôm ấy, nàng và chàng đi ngang qua đường nhựa, đột nhiên một chiếc xe môtô mất tay lái, lao tới. Chàng đẩy nàng qua một bên, còn chàng bị xe môtô đâm vào, cánh tay bị gẫy tại chỗ, một đầu xương rất lớn lồi ra ngoài. Nàng chồm đến ôm chầm lấy chàng, trong giây lát ấy, nàng coi chàng là người thân của mình.
Chàng lại an ủi nàng: "Không sao, tôi xấu số, nhưng gẫy đâu cũng không quan trọng. Nhưng em còn trẻ mà gẫy chân thì thật là khó coi!".
Nước mắt của nàng tự dưng trào ra, đây là lần đầu tiên, nàng chảy nước mắt vì chàng.



Trước đây, nàng vẫn luôn luôn cho rằng mình không có tình yêu nữa, từ khi kết hôn đến giờ, chỉ luôn luôn ứng phó với chàng. Song, từ hôm ấy, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm lo săn sóc chàng.
Nàng dần dần biết chàng thích ăn những món gì, thích mặc quần áo màu gì. Nàng biết chàng buổi sáng thích uống một cốc cà phê đặc, buổi tối thích ăn một loại hoa quả, đó là thói quen của chàng. Mà trước đó, nàng không hề để ý tới.
Mà trước sau, chàng đều thật lòng đối xử với nàng, mua cặp tóc, mua váy mới xuất hiện trên thị trường, thậm chí mua cả băng vệ sinh cho nàng. Từng việc làm nhỏ nhoi một, nàng dần dần mềm lòng, cuộc sống cơm áo gạo tiền, sinh hoạt vợ chồng, từ lâu đã mang màu sắc của tình yêu.
Hình như có ai đó đã nói rằng: Trái tim xúc động đầu tiên có thể là dung nhan, nhưng tổ ấm cuối cùng, lại bởi vì khói lửa và hơi thở của cuộc sống thường ngày.
Sau khi kết hôn được một năm rưỡi, nàng mang thai, nôn mửa rất ghê. Chàng cuống cả lên, suốt ngày ở bên cạnh nàng, nàng nôn mửa, chàng bèn dọn, có lúc nôn vào nửa đêm. Chàng thức dậy dọn dẹp xong, luộc trứng gà bắt nàng ăn hết, bởi vì chàng lo sợ nàng kiệt sức.
Khi sinh con, mẹ vợ sang. Trước kia, mẹ vẫn cho nàng không hạnh phúc, nhưng khi chứng kiến cảnh sinh nở, mẹ nàng nói: "Con ơi! Con lấy đúng người đấy!".
Trong những người chồng ngồi chờ ngoài phòng sản, chỉ có một mình chàng bước chân tới hỏi hộ lý: "Vợ tôi thế nào?".
Còn những người chồng khác đều hỏi: "Sinh con trai hay con gái?".
Ngay câu hỏi khác mọi người của chàng, đã khiến cho nàng cảm kích vô cùng. Trong lòng chàng, nàng quan trọng hơn con rất nhiều. Khi biết nàng an toàn khỏe khoắn, chàng mới hỏi:
- Con cũng khỏe chứ? Con trai hay con gái?
Nàng biết chàng đã có con gái rồi, thật ra muốn có một đứa con trai.
Nhưng, sau khi nghe thấy sinh con gái, chàng ráng nói cứng: "Con gái, hay quá! Con gái cưng của mẹ, đến khi mình già, sẽ có người sớm tối bên cạnh hầu hạ mình! Em thử nghĩ xem! Tôi lớn hơn mình hai mươi tuổi, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi ra đi trước, cho nên con gái vẫn tốt hơn chứ!".
Nàng ôm chàng vào lòng, chỉ kêu một câu:
"Ông xã!".
Nếu như trước kia, nàng vẫn có suy nghĩ khác, vẫn muốn cùng với người yêu thời thơ ấu chạy trốn đến một nơi khác. Thế mà bây giờ, trong lòng nàng chỉ có một người đàn ông này.
Trên đời này, có một tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa!

Đêm tân hôn

Vi mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng bởi đó là buổi tối đầu tiên đôi trẻ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng chính thức.
***
Đêm tân hôn của chúng tôi không lãng mạn và đẹp như trong phim nhưng đầy kỷ niệm mà mỗi lần nhắc đến là cả hai vợ chồng đều cười mãi.
Hai vợ chồng chúng tôi bằng tuổi nên cách nói chuyện rất trẻ con, có thể gọi là nhí nhố. Trải qua nhiều vui buồn, giận hờn, chúng tôi cưới nhau ở tuổi 27 vào một buổi chiều se lạnh do ảnh hưởng của đợt rét nàng Bân.

Cả ngày hôm đó, tôi tất bật từ sáng ở nhà phụ cơm nước vì họ hàng trong quê đến từ sớm. Dọn dẹp xong bữa trưa thì lo đi trang điểm để chiều đến địa điểm tổ chức cưới ở khách sạn. Tiệc cưới mời khách lúc 5h chiều và đến khoảng 8h tối thì khách khứa ra về hết. Thú thực, lúc đó tôi vừa đói vừa mệt, miệng thì mỏi vì cười nhiều. Chồng tôi bị mấy người bạn chúc rượu nên mặt đỏ tưng bừng, cười như nhặt được tiền, rủ rỉ vào tai tôi:
- Chúng nó bảo tối nay về nhớ tắt điện thoại không thì chẳng "làm ăn" gì được đâu.
Tôi liếc và cấu yêu chồng một cái. Mẹ tôi gói vội ít súp khai vị và thức ăn ở mấy mâm dự phòng mà khách không tới dự được đưa cho chúng tôi, bảo:
- Các con về nghỉ sớm đi, còn lại ở đây mẹ và mọi người lo.
Chúng tôi lên taxi về nhà, không quên ôm theo mấy hộp quà tặng trong đám cưới và thùng tiền mừng. Tổ ấm của chúng tôi là căn nhà thuê nho nhỏ với chiếc giường cưới có bộ ga gối màu hồng tôi thích nhất.
Về đến nhà, ăn vội ít thức ăn mẹ gói cho rồi chồng tôi tranh thủ đi tắm, trong khi tôi gỡ hoa, kẹp ghim cài tóc. Tôi mở tủ, lấy bộ váy ngủ lụa mà trước đó đắn đo mãi tôi mới dám mua, hy vọng mặc lên sẽ hấp dẫn chồng hơn. Tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lấy khăn lau tóc đã nghe tiếng chồng gọi đầy tình cảm:
- Vợ yêu ơi, nhanh lên, lâu thế.
- Từ từ, chờ em tí, đang lau tóc cho khô.
- Nhanh lên, anh sốt ruột lắm rồi – chồng tôi lại giục.
Lúc đó, tôi vừa hạnh phúc, vừa hơi xấu hổ, tự nhủ: "Mệt thế mà còn cứ đòi... nhanh. Ham hố phát sợ", rồi tự cười một mình, nghĩ chồng mà thấy mình trong bộ váy ngủ này chắc mê lắm đây.
Tôi nhẹ nhàng bước vào chỗ giường ngủ, định làm chồng bất ngờ. Kéo tấm màn che ra, tôi "chết đứng như Từ Hải", hoá ra tôi mới là người bất ngờ: chồng tôi đang ngồi thu lu, một tay cầm quyển sổ, một tay cầm cái bút bi, bên cạnh là một đống to... phong bì tiền mừng.
Tôi hiểu ngay hoá ra nãy giờ tôi nghĩ oan cho chồng, khoái chí vỗ vai chồng nói to:
- Trời, anh chỉ được cái hiểu ý em, em cũng sốt ruột lắm rồi. Cái việc quan trọng cả đời anh à.
- Anh mà không hiểu em thì ai hiểu. Bây giờ phân công công việc đi, em thích làm gì?
- Anh ghi đi, để em bóc phong bì kiểm tiền cho, em thích đếm tiền lắm.
- Đồng ý.
Thế là đêm tân hôn, chúng tôi chỉ kiểm, đếm tiền mừng. Chồng tôi có nhiệm vụ ghi lại danh sách để sau này còn biết mà đi mừng lại. Tôi thì vừa bóc phong bì, vừa đếm và đọc to cho chồng tên ai, mừng bao nhiêu. Mãi đến hơn 12h đêm mới xong, kỳ lạ là tôi không hề thấy mệt hay buồn ngủ khi làm công việc này, thế mới hay chứ.
Sau khi kiểm xong, tôi và chồng cùng nhau tính: mai hai đứa mình còn phải mang tiền đi trả tiệc ở khách sạn và lấy chứng minh thư về, trả tiền chụp ảnh cưới, thuê áo cưới, hoa cưới còn thiếu lại... và cả tiền rửa ảnh chụp tại đám cưới hôm nay nữa. Vốn là một kế toán, việc cân đối thu chi tôi làm khá nhanh, kết quả cuối cùng thật bất ngờ, tôi hét lên:
- Chồng ơi, vẫn còn thừa ra gần chục triệu anh à!
- Thật không? Thế là lãi hả em? – Chồng tôi hỏi như vẫn còn nghi ngờ.
- Lãi chứ, em tính hết rồi. Thích quá, thế này phải cưới thêm vài lần nữa anh à!
Chồng tôi gõ đầu tôi một cái:
- Huyên thuyên, tính lấy người khác nữa à? Đánh cho một cái bây giờ.
- Hi hi, đâu có, em đùa thôi. Mà tiền thừa ra, anh tính làm gì?
- Mình đi nghỉ trăng mật nhé, cho vợ đi chơi vui chứ đợt vừa rồi lo đủ thứ cho đám cưới hai đứa, khổ thân.
- Thôi anh à, mình còn khó khăn, đi trăng mật làm gì. Ở đâu có anh, ở đó là mật rồi – Vừa nói, tôi vừa ôm hôn chồng một cái.
- Tùy vợ.
Chồng xoa đầu tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi biết, anh muốn cho tôi một cuộc sống đầy đủ cả về vật chất và tinh thần nhưng cuộc sống còn nhiều khó khăn, không như mong muốn.
- Chồng ạ, tiền thừa đó, em muốn mua một cái tủ lạnh và bình nóng lạnh, chứ mùa đông, mỗi lần tắm cứ phải đun nước nóng, mất thời gian lắm anh à. Coi như đó là quà cưới, mình làm kỷ niệm luôn.
- Ừ, nhưng anh nghĩ mua tủ lạnh sau đi, mình đi vắng suốt, chưa cần vội. Mua cho vợ cái máy giặt, để vợ đỡ vất vả giặt tay, anh thương lắm.
Nghe chồng nói vậy, tôi hạnh phúc và cảm động lắm. Khi chúng tôi kết thúc câu chuyện cũng hơn 1h sáng. Hai đứa ngáp rõ to rồi ôm nhau ngủ... "chay", thẳng giấc sau một ngày bận rộn.
Có thể mọi người biết chuyện trong đêm tân hôn, chúng tôi chỉ mải đếm tiền, mải cân nhắc tiền mừng cưới thừa ra nên mua gì, sẽ nghĩ chúng tôi thật thực dụng, thật ham tiền. Nhưng đó là thực tế của chúng tôi, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, chúng tôi cưới nhau với hai bàn tay trắng, cùng nhau chia sẻ, chăm lo cho mái ấm của mình từ những vật dụng thiết yếu. Nhưng tôi hạnh phúc và cho rằng đó là kỷ niệm vui nhất mà vợ chồng chúng tôi cùng nhau trải qua.
Sau này, khi có con tôi sẽ kể cho con nghe, bố mẹ chúng cưới nhau không có tuần trăng mật, đêm tân hôn chỉ gói gọn trong hai chữ "đếm tiền". Nhưng ẩn trong đó là sự quan tâm, chia sẻ và thông cảm cho nhau.
Và tôi cũng đã đố rất nhiều người khác: Việc gì có hai từ, bắt đầu bằng chữ "đ" mà các đôi vợ chồng trẻ thường hay làm sau khi cưới nhau. Hầu như ai cũng trả lời là: "động phòng" nhưng đáp án của tôi là "đếm tiền". Ai cũng cười vui vẻ và bảo: "Chí lý, chí lý".

Bài Đăng Phổ Biến 1

Bài Đăng Phổ Biến 2