NẾU EM MUỐN YÊU MỘT CHÀNG TRAI


Em à, nếu em muốn yêu, hãy yêu một chàng trai…

Có thể cười ầm lên khi thấy em trong bộ dạng bù xù lúc vừa chui ra từ giường ngủ, nhưng rồi sau đó, lại rất chăm chỉ dậy sớm hơn em, ghé qua nhà mang đồ ăn sáng chỉ để nhìn em dễ thương như thế, thêm lần nữa.

Có thể quát nạt làm em phát sợ khi biết em hôm trước vì mặc ít áo mà cảm lạnh, nhưng còn quát to hơn.. một câu rất ngọt ngào: "Tại sao không gọi để anh mang áo tới cho?"

Có thể không biết dỗ dành em, không biết khen em đẹp, nhưng lại giận em cả tuần khi em phụng phịu chỉ vào tấm ảnh người yêu cũ: “Chị ấy đẹp hơn em".

Có thể mải chơi với bạn mà quên mất cuộc hẹn với em, nhưng rồi sau đó lại phóng xe như bay trên đường, rồi lo cuống lên nếu em đã đi đâu mất.

Có thể không bao giờ chịu xuống nước làm hòa khi em giận, nhưng dù đang cãi nhau nảy lửa vẫn nhắn tin bắt em đi ngủ sớm và nhắc em mặc ấm vào sáng hôm sau.

Có thể giả bộ chê bai em con gái gì mà vụng về hậu đậu, nhưng rồi lại xót xa ngồi thổi vào ngón tay cái bị đứt khi gọt hoa quả của em rất lâu, rồi càu nhàu: “Lần sau mà đụng vào con dao, anh đập cho đấy!”

Có thể chẳng bao giờ thèm hỏi han về những cái đuôi xung quanh em mà em cố tình để cho anh ấy biết, làm em ấm ức và nghĩ rằng cái đồ đáng ghét ấy chẳng biết ghen, nhưng rồi lại mất hàng giờ và mấy chục chầu kem để cô bạn thân của em kể hết cho mình nghe, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào về những con người đó.

Có thể không ngọt ngào, không lãng mạn như những anh chàng đang cố sức tán tỉnh em.

Nhưng...

Lại bỏ dở trận bóng đá của đội tuyển mà anh thích nhất, giữa đêm ngược gió đến nhà em dù chỉ để vẫy tay khi em nhìn ra cửa sổ, ngay khi nghe thấy giọng em nức nở trong điện thoại: “Anh à, em muốn gặp anh…”

Nếu em đã từng yêu và từng bị tổn thương…

Nếu em là một cô gái trong sáng vẫn đang chờ đợi 1 tình yêu đến với mình…

Nếu em muốn yêu…

Thì hãy yêu một người như thế, nhé em!

NẾU BỖNG DƯNG TA CHÁN NHAU

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.

Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”


Ăn không ^^



Vào một ngày đẹp trời, chàng rủ nàng đi dạo trên chiếc xe đạp của mình. Trăng thanh, gió mát, và phong cảnh lãnh mạn, nàng ngồi e ấp sau lưng chàng. Đến đoạn xuống dốc, xe lăn bánh rất nhanh. Phía trước có một quán kem hấp dẫn, bỗng dưng chàng phanh xe kêu “két” dừng lại ngay trước cửa quán kem, quay lại chàng hỏi nàng: “ăn không?” Nàng e lệ nhẹ nhàng đáp lại: “ Dạ, có” Nói đoạn chàng phóng xe tiếp và nói: “Anh mới thay phanh xe đấy!”

Phi Công Trẻ và Máy Bay Bà Già


Tôi và chị tình cờ quen nhau ở lớp học ngoại ngữ buổi tối. Thật ra hôm ấy tôi chỉ đến đăng kí học rồi về và lúc đợi xe buýt tôi gặp chị đến học. Ấn tượng ban đầu về chị đó là một cô gái hiền lành khiến người khác có cảm tình. Điều làm tôi nhớ nhất là giọng miền Trung của chị ngọt ngào trong từng câu chữ. Từ lúc quen chị, tôi mới để ý rằng con gái miền Trung dễ thương như vậy. Lần đầu gặp nhau ấy, chúng tôi chỉ nói chuyện đôi ba câu về thầy dạy tiếng Anh, sau đó thì tôi ra về trong sự tiếc nuối. Nhưng không ngờ hôm sau, chúng tôi lại có duyên học cùng một lớp. Và đương nhiên, tôi dành chỗ ngồi cạnh chị. Thời gian thấm thoát trôi qua, sau 3 tháng học cùng nhau, chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn. Tôi thường xuyên gọi điện cho chị, thấy chị cũng cởi mở tâm sự với tôi về công việc, gia đình… tôi cũng thấy vui, ngỡ rằng chị cũng thích mình, nhưng tôi đã lầm…

Chị là con người của công việc, đi làm xa, tối về cũng vẫn phải lo việc, vì vậy thời gian chị dành cho tôi cũng là nhiều nhất có thể, mặc dù chẳng bao nhiêu nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc lắm. Hơn tôi ba tuổi, công việc của chị khá tốt, lương cao, còn tôi vẫn đang là sinh viên năm cuối. Khoảng cách ấy tôi càng đi lại càng thấy xa, sao xa quá!

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi với chị là lần chị chủ động hẹn tôi đi chơi. Lúc về chị đòi trả tiền, vì chị nói em sinh viên làm gì có tiền, dẫn chị đi chơi rồi tối về ăn mì tôm à. Thật ra thì chẳng đáng bao nhiêu, ở cái làng đại học này cái gì chẳng rẻ. Với lại tôi cũng có công việc, cũng kiếm được chút đỉnh. Nhưng vì biết trước chị sẽ giành trả nên tôi đã nhanh tay đưa tiền trước. Chẳng biết thế nào mà lúc ấy tôi cầm lấy tay chị để bảo chị cất tiền đi. Một lúc sau tôi mới nhận ra điều đó và vội buông tay. Bàn tay nhỏ nhắn của chị thật ấm áp, lần đầu tiên tôi có cảm giác là một người đàn ông khi ở bên chị, mặc dù tôi cũng không còn nhỏ nữa, sắp ra trường rồi mà.




Công việc của chị cùng ngành học với tôi nên “hai chị em” cũng khá hợp khi nói chuyện. Chị cho tôi ấn tượng về người con gái chín chắn, quyết đoán, nghị lực, không như những cô gái tính khí trẻ con hay giận dỗi vô cớ, không biết cảm thông mà tôi quen trước đây. Hay như chuyện mỗi khi hẹn tôi, chị không bao giờ thất hẹn. Thậm chí hôm ấy, chẳng may chị có việc đột xuất, thì chị cũng không quên cái hẹn với tôi, để xin lỗi tôi và hẹn khi khác, không như những cô gái kiêu ngạo, bất lịch sự khác, từng bắt tôi chờ đợi và leo cây hàng tiếng đồng hồ.

Hiện tại, tôi không còn được gặp chị nữa vì chị về gần nhà công tác rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ chị lắm. Chỉ có điều thời gian này, tôi gọi chị không được. Có lẽ vì lần trước, tôi đã "lỡ dại" thú nhận với chị rằng: “Em thích chị”. Nghe vậy chị hỏi tôi “Em thích chị theo nghĩa gì vậy?”. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ ra rằng chị chỉ coi mình như là em trai, chị chưa bao giờ thích tôi theo kiểu tình yêu nam nữ. Thật sự tôi rất buồn, từ đó tôi ít gọi điện cho chị dần, và chị cũng không nghe máy nữa…

Mặc dầu vậy mối tình "phi công trẻ" yêu đơn phương "máy bay bà già" ấy vẫn để lại cho tôi nhiều ấn tượng tốt đẹp, chỉ tiếc là nó không có “happy ending” như nhiều người khác. Ngay cả đến bây giờ, tôi cũng rất thích “gái già” như chị. Tôi nghĩ, những người như chị nếu lấy được thì tổ ấm sẽ hạnh phúc, vì chị biết lo nghĩ, vun vén cho cả gia đình lẫn công việc. Không hiểu sao trong thâm tâm, tôi vẫn hi vọng về một lời hứa vu vơ của chị, rằng: 30 tuổi chị mới lấy chồng. Lúc ấy em có công việc ổn định rồi em sẽ đi tìm chị, hãy để em "cưa" chị một lần nữa nhé, chị yêu!

CHỈ CẦN 5 PHÚT THÔI , TÔI HỨA BẠN SẼ PHẢI KHÓC ( Full)



Năm ấy khi cậu ra đời, kế hoạch hóa gia đình được kiểm soát rất gắt gao, những người sinh 2 con trong làng nếu không trốn đi nơi khác thì cũng bị phạt tiền, chỉ có cậu, Lão nhị - là quang minh chính đại ra đời, hoàn toàn không phải do nhà có thế lực gì, mà là vì anh của cậu bị bệnh não bẩm sinh. Nói nôm na là bệnh thiểu năng trí tuệ.

1

Mẹ vung vẩy cây roi mây, nói với anh: Không được phép đụng vào em, nhớ chưa? Vì lo lắng anh sẽ làm đau em nhỏ. Cha mẹ càng không cho phép anh vào phòng của họ, dù cả lúc ăn cơm, nên chỉ có một mình anh ngồi ăn trong căn phòng nhỏ. Anh thường len lén ngồi chồm hổm trước cửa phòng nhìn vào bên trong, thấy em trai mình thì lập tức cười đến nỗi nước dãi theo khóe miệng chảy ra nhề nhà …

Thật ra lúc anh còn nhỏ xíu cũng đã từng được cưng chiều hết mực, nhưng năm đó khi những đứa trẻ xấp xỉ tuổi anh đã biết nói, biết đi, anh lại ngồi đực ra dưới ánh nắng, không nói nổi một chữ nào. Sau khi đi khám mới phát hiện, hóa ra anh bị bệnh về não, ông bà nội trút hết giận dữ lên người mẹ, bao tủi nhục uất ức mẹ lại đổ hết lên người anh, thường thì chỉ vì những chuyện nhỏ xíu mà anh cũng bị một trận ốm đòn.

Có lúc, mẹ ôm em trai ngồi ngoài sân phơi nắng, anh cẩn thận mon men lại gần, khoái chí muốn sờ mặt cậu, mẹ liền ôm em né đi và trốn anh như trốn bệnh dịch , quát to: Không được đụng vào em, mày muốn lây bệnh cho em hả?

Một lần, cha mẹ đi vắng, anh đứng xa xa nhìn ngắm cậu em nằm trong lòng bà cô, cười ngốc nghếch, chảy cả nước dãi. Bà cô thấy trong lòng chua xót, vẫy tay với anh , nói: Lại đây! Sờ tay em này! Anh nhanh chóng lui ra xa, phát âm không rõ, lắp bắp nói: không … không sờ… lây... lây bệnh... Hôm đó bà cô đã khóc. Anh tự lấy tay chùi nước mắt cho cô, vẫn cười ngây dại...

2

Cậu em nhỏ dần dần khôn lớn, bắt đầu ê a tập nói. Có mấy lần em trai giơ tay về phía anh, chập chững bước tới, anh vui sướng khoa chân múa tay, nhưng cha mẹ lại cuống quýt chạy tới bế em ra xa. Nhìn thấy những đứa trẻ tay cầm que kem, anh liếm môi thèm thuồng, thấy vừa nóng nực vừa khát nước. Bọn trẻ nói: Mày bắt chước chó bò trên đất đi, chúng tao cho mày kem. Anh làm theo, nhưng chúng không hề đưa kem cho anh, mà còn cười ngặt nghẽo.

Anh thường ngày vốn rất chậm chạp bỗng đột ngột chồm tới, vồ cướp lấy như điên, bọn trẻ đều đờ hết cả người. Anh cẩn thận cầm que kem chạy từng bước ngắn về nhà, trên đường đi, kem không ngừng tan ra, đợi tới khi anh về tới nhà, chỉ còn lại một chút xíu thảm thương. Thấy em trai đang chơi trong vườn, nhân lúc cha mẹ không chú ý, anh giơ kem đến trước mặt em, nói: Ăn, ăn… em ăn!

Mẹ trông thấy anh đang cầm cây que nhỏ ra hiệu với em bèn xông tới đẩy anh ra xa. Anh ngã sóng soài trên đất, phần còn lại của que kem cũng rơi cả xuống. Anh ngu ngơ nhìn một chốc, rồi há hốc miệng khóc òa...

Em trai đã biết nói, nhưng chẳng ai dạy nói tiếng “anh”. Anh khát khao được giống như tất cả những người anh khác, được em mình gọi 1 tiếng “anh”. Từ đó, mỗi lần em trai chơi trong vườn, anh đều đứng cách xa 3 mét, trầy trật gọi to: anh, anh. Anh muốn em nghe được, để em gọi anh là “anh trai”. Một hôm, lúc anh đang liên tục gọi “anh, anh”, mẹ xông tới quát: Ra chỗ khác chơi! Lúc đó, đột nhiên em trai ngẩng đầu lên nhìn anh, phát âm rõ ràng 1 tiếng : ANH

Anh chưa từng kích động đến thế - vỗ vỗ tay nhảy cẫng lên, bỗng nhiên chạy ùa đến, dùng hết sức ôm chặt cậu, nước mắt và nước dãi chảy tèm lem trên người em mình...

3

Từ nhỏ cậu đã bị các bạn học gọi là "em thằng đần", nghe mấy tiếng đó cậu thấy kinh tởm đến cùng cực, cho nên hễ trông thấy anh trai ngây dại của mình thì trong lòng tràn đầy chán ghét.

Một lần lại vì mấy tiếng "em thằng đần" đó mà cậu đã đánh lộn với đứa bạn học. Cậu bị nó đè lên người, rồi bỗng nhiên thấy người nó nhẹ hẫng, thì ra anh cậu đã ra tay.

Cậu chưa từng thấy anh mình khỏe đến thế, nhấc bổng thằng nhóc kia lên lưng chừng rồi ném mạnh xuống đất. Thằng nhóc tức khắc gào khóc to lên. Cậu thấy sợ hãi. Gây hoạ rồi! Cha nhất định sẽ đánh mình. Giây phút đó cậu hận mẹ đến thấu xương, tại sao lại sinh ra một thằng đần độn làm anh trai mình? Cậu dùng hết sức đẩy anh ra, căm phẫn gào to: Ai cần anh quan tâm tới việc vớ vẩn này, cái đồ ngu anh…!!! Anh bị đẩy lùi tới sát gốc cây, đờ đẫn ngốc nghếch nhìn cậu.

Hôm đó, cha bắt cậu và anh quỳ gối một hàng trên đất, lúc ngọn roi vô tình giáng xuống, anh liền nằm sấp đè lên người cậu, cắn răng chịu đau nói: Đánh... đánh con!

Có một ngày, họ hàng trong thành phố mang tới loại kẹo mà 2 đứa chưa từng thấy bao giờ. Mẹ chia cho cậu 8 viên, còn giữ lại 3 viên cho anh, đây không phải là lần đầu tiên, cậu nhận lấy như lẽ đương nhiên. Sáng sớm tinh mơ, anh đứng bên ngoài gõ lên mặt kính cửa sổ, cười ngây ngô với cậu, đứng kiễng chân thò một tay vào, trong bàn tay bẩn thỉu là 2 viên kẹo. Cậu sững sờ, chưa nhận lấy. Lúc anh lại vói tay vào lần nữa thì đã biến thành 3 viên. Đó là vẻn vẹn những gì anh có, lập bập nói: Ăn... em ăn!

Không biết vì sao mà lần này cậu không thấy thèm nữa. Anh trai cuống quýt nói không ra lời, nhanh chóng bóc bỏ giấy kẹo, nhét vào miệng cậu.

Lúc nhai kẹo, cậu thấy rõ ràng trong mắt anh, nước mắt đang tuôn rơi.

4

Ngày cậu thi đậu đại học và cầm giấy gọi của trường trên tay, cha mẹ vui tới nỗi cười không khép nổi miệng, anh trai cũng vô cùng vui sướng, nhảy chồm chồm lên. Thật ra anh không hề hiểu được đại học là cái gì, nhưng anh hiểu, em trai đã cho cả nhà niềm vui không thua kém ai, bây giờ sẽ chẳng còn ai gọi anh là "thằng đần" nữa, mà sẽ gọi anh là “anh trai của nhà vua”.

Buổi tối hôm trước khi cậu xa gia đình, anh trai vẫn không chịu vào phòng cậu, từ ngoài cửa sổ đưa vào cho cậu một túi vải. Cậu mở ra, là mấy bộ đồ mới. Đều là đồ của mấy năm trước bà cô cho hai anh em hay của người dì trong thành phố tặng.

Thì ra, bao năm nay, anh trai vẫn không mặc quần áo mới. Nhưng cậu và cha mẹ không hề để ý đến điều đó. Lúc này cậu mới phát hiện ra, áo anh đang mặc đã bị mòn rách một bên, quần đã ngắn trên mắt cá chân, nhìn y như một thằng hề. Mũi cậu cay cay, nhiều năm rồi, ngoài sự chán ghét lúc nhỏ và miệt thị lúc lớn, cậu còn cho anh trai mình những gì?

Anh trai vẫn cười ngốc nghếch như ngày nào, nhưng trong mắt ánh lên những chờ đợi, cậu biết anh mình đang thích thú chờ đợi điều gì. Cho dù anh trai không biết cậu vẫn không ngừng cao lớn hơn, cũng không biết kiểu dáng quần áo đã hết thời rồi không thể mặc ra ngoài được, nhưng cậu vẫn vờ đón nhận, thích thú ướm thử lên người hỏi: Anh, có đẹp không? Anh trai gắng sức gật đầu, miệng cười toe toét.

Cậu viết 2 chữ “huynh đệ” lên trên giấy, chỉ vào chữ “huynh” nói với anh trai: Chữ này đọc là huynh, huynh chính là anh; lại chỉ vào chữ “đệ”, chữ này đọc là đệ, đệ chính là em. Ý nghĩa của “huynh đệ” tức là có anh rồi mới có em. Không có anh thì cũng không có em.

Hôm đó, cậu dạy đi dạy lại, anh trai kiên trì đọc 2 chữ này là “đệ huynh”. Không liên tục nhưng rất kiên quyết đọc: ĐỆ, HUYNH. Lúc ra khỏi phòng anh, cậu khóc nấc lên. Anh đang nói cho mình biết, trong lòng anh, em trai mãi mãi là số một, không có em thì không có anh.

5

Đối với một cậu bé nhà quê mà nói, cuộc sống ở trường đại học hết sức tuyệt vời. Cậu dường như quên luôn mình có một ông anh trai mắc bệnh não.

Lần đó, lúc mẹ ra bưu điện gọi điện thoại cho cậu, anh trai cũng cùng đi. Mẹ nói liên miên không dứt, cuối cùng mới nói: Con cũng nói với anh con vài câu đi! Anh trai đón lấy điện thoại, rất lâu không nói gì, mẹ lại lấy lại, nói : Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, nó chỉ vào ngực, ý nói là rất nhớ con đó!

Cậu vốn muốn nói mẹ hãy đưa điện thoại lại cho anh, cậu muốn nói rằng đợi khi cậu về sẽ dạy anh viết chữ, mang cho anh kẹo và bánh chỉ ở thành phố mới có, nhưng cậu cứ há miệng ra rồi lại không nói, cuối cùng bảo, thôi cúp máy vậy! Vì cậu nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của các bạn học cùng phòng, cậu không muốn để bọn họ biết cậu có một ông anh trai đần độn. Nghỉ hè, cậu mua kẹo và bánh ngọt mang về, trên đường đi, cậu đút một chiếc kẹo vào miệng, đột nhiên nhớ lại viên kẹo lúc nhỏ anh trai cương quyết nhét vào miệng cậu, cổ họng tự nhiên nghẹn lại. Viên kẹo trong miệng trở nên đắng nghét!

Lần đầu tiên, vừa về nhà cậu tìm ngay anh trai, chạy khắp vườn gọi: Anh, anh, em về rồi, xem em mang về cho anh cái gì này? Nhưng không thấy bóng anh trai chỉ biết cười ngốc nghếch với cậu, không thấy anh trai gần 30 tuổi rồi vẫn mặc quần ngắn cũn cỡn. Cha cậu nước mắt đầm đìa, đau khổ nói: Một tháng trước, anh con nhảy xuống sông cứu đứa bé sắp bị chết đuối, bản thân nó cũng không biết bơi, đẩy đứa bé lên bờ rồi, nó không lên nổi nữa! Cha cậu ngồi phịch xuống đất khóc thất thanh, nói: Chúng ta nợ đứa con đó quá nhiều!!!

Cậu ngồi một mình bên bờ sông, ký ức về anh trai lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Cậu móc từ trong túi ra một tờ giấy, trên đó viết “huynh đệ”, đó là chữ cậu viết. Bên dưới là 2 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ phân biệt rõ, chỉ cậu mới có thể nhận ra, là chữ anh trai viết – “đệ huynh”.

Chuyện "ấy" của sinh viên sống thử: Có hôm "làm" đến 3 lần...



Trong góc căn phòng nóng bức, tối om là một thân người mệt mỏi, lờ đờ và hốc hác đang nằm vắt lên đống chăn lộn xộn. Trang đang ốm. Cô cố nhổm dậy, uống hớp nước và ăn thìa cháo hành tía tô vừa mua về rồi từ từ kể chuyện... sống thật.

Đã 5 tháng nay, Trang, cô sinh viên một trường đại học ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống thử với bạn trai trong căn buồng chật chội là căn bếp nhỏ của một gia đình trên tầng 3 khu chung cư xập xệ.

Căn phòng hạnh phúc chỉ có hai ô vuông bé tẹo thông gió gọi là cửa sổ. Mỗi lần bật bếp gas nấu cơm, cái ổ này như bị hun, ngột ngạt khó thở. Lúc nấu, người trong nhà đành phải ra hành lang tản mát hóng gió. Nấu xong, phải đợi một lúc mới dám vào nhà ngồi.

Trang kể, dọn về sống cùng nhau là chấp nhận mọi thứ có thể xảy ra và tất nhiên, chuyện quan hệ cũng không thể tránh khỏi.

Không chút ngần ngại, cô chia sẻ: "Những ngày đầu mới sống chung thì hầu như ngày nào cũng làm chuyện đó, có hôm làm 2 đến 3 lần. Không thể tưởng tượng nổi, ở gần nhau, rảnh rỗi lúc nào là tiến hành lúc đó.

Có những hôm sáng đi làm, tối đi học, về đến nhà mệt rã rời chân tay vẫn phải quan hệ.

Đâu phải lúc nào mình cũng muốn và hào hứng trong chuyện chăn gối. Những lúc không thích mà vẫn phải gần gũi, cơ thể luôn đau đớn và cảm thấy bị tổn thương".

Nói như một người đã dạn dày kinh nghiệm sống, từng trải trong tình trường, cô sinh viên năm thứ 2 tâm sự: "Con trai có nhu cầu gấp ba con gái. Không cần biết mình có thích hay không, không quan tâm mình đi về mệt mỏi thế nào, miễn là thỏa mãn được nhu cầu lúc đó là họ thoải mái. Xong đâu đấy, họ quay đi để kệ mình ra sao thì mặc".

Tình dục như một cách để Trang giữ bạn trai cũng như để nuôi dưỡng tình yêu của hai người và đợi đến ngày một kết thúc tốt đẹp sẽ xảy ra.

Khuôn mặt phờ phạc vì đang ốm, mệt mỏi xúc từng thìa cháo lên miệng, cô kể tiếp: "Không thể thoát được hôm nào chỉ trừ đúng 3 hôm đến tháng, thậm chí anh ấy còn luôn hỏi hết chưa bởi không thể chịu nổi nữa. Tất nhiên bản thân cũng muốn chuyện đó lúc ở bên cạnh người yêu nhưng do mệt mỏi nên thấy chuyện quan hệ nhiều khi là miễn cưỡng".

Như để chứng minh cho việc uống thuốc tránh thai đều đặn, cô móc trong túi xách một vỉ màu xanh. Dưới mỗi viên thuốc nhỏ tí màu trắng là các thứ trong tuần được viết bằng tiếng Anh. Một viên đã được bóc ra uống.

"50 nghìn một vỉ đấy. Anh ấy đưa tiền để mua. Bây giờ chỉ cần dừng uống là dính ngay. Có lần, gợi ý không uống thuốc nữa, anh gắt lên và bảo không uống, sau này có làm sao, em đi mà tự chịu trách nhiệm. Bây giờ cả hai đều chưa có việc làm ổn định, chửa thì sống ở đâu và sống bằng gì".

Lý do Trang đưa ra cho cuộc sống trước hôn nhân cũng giống như bao cái gạch đầu dòng trên các diễn đàn mạng hay trong các bài viết đã đề cập, cũng ở chung cho tiết kiệm, ở chung cho tiện cả đôi bên... tuy nhiên, cảm giác ra sao thì chỉ người sống thử mới biết được.

Bạn trai là bộ đội nhưng được phép ra ngoài làm kinh tế. Dặt dẹo và không có việc làm, mọi chi tiêu trông chờ vào đồng lương làm thêm 1,7 triệu đồng một tháng của cô.

"650 nghìn tiền nhà một tháng cộng với tiền xăng và các khoản lặt vặt là 800 nghìn, vậy là còn khoảng 900 tiền ăn cho hai người. Mỗi lẫn đi chợ ít nhất cũng mất 30 nghìn. Hôm nào hết gạo, số tiền ấy còn đội lên nhiều hơn. Nhiều hôm cả hai không còn nổi vài nghìn trong túi, những lúc đó một là anh ấy đi vay tạm tiền bạn hoặc là mình tạm ứng tiền ở chỗ làm.

Có tháng, chưa cầm lương về đến nhà đã gần hết vì trả nợ. Thử tính xem, vài trăm bạc trong vòng một tháng thì tiêu kiểu gì. Tối đi học không có nổi tiền gửi xe. Ra ATM rút tiền mà thấy xấu hổ vì chỉ còn có 10 nghìn. Rút vội cho vào túi rồi đi nhanh để không ai nhìn thấy".

Chuyện yêu nhau, hai gia đình đã biết nhưng còn chuyện sống chung đã rồi thì chẳng ai biết ngoài hai người. Muốn cưới nhưng theo Trang "còn quá nhiều khó khăn".

"Đã hết bóng gió rồi đến nói thẳng giục anh bảo bố mẹ qua thưa gửi với gia đình tôi nhưng anh cứ từ từ rồi im im. Vả lại...". Trang ngập ngừng như không muốn nhắc lại những điều đã nói.



Chỉ còn 10 nghìn đồng ăn đến cuối tháng cho hai người, biết sống sao đây?

Với người bạn trai hiện tại, không phải là người đầu tiên cô quan hệ. Cái ngàn vàng đã trao cho một người bạn cùng lớp từ lâu. Đến anh này, dường như Trang đã chắc chắn về một tương lai hạnh phúc, cô quyết định dọn về ở chung.

"Ban đầu cũng lưỡng lự nhưng vì anh ấy ra ngoài làm, phải thuê nhà, tôi cũng thế, tốt nhất là góp gạo thổi cơm chung. Mọi thứ lúc đầu đều bỡ ngỡ, cả việc ngủ cùng nhau nhưng rồi dần dần lại thấy quen. Đến giờ lại lo vì khi người ấy đã hiểu rõ mình rồi, biết rõ mọi thứ, nhìn thấy chán rồi thì chẳng còn gì để khám phá và tìm hiểu nhau nữa. Chẳng biết làm thế nào".

Biết rằng bỏ là thiệt bởi khó có người đàn ông nào chấp nhận lấy cô gái đã sống thật về làm vợ. Cô đành buông xuôi cho mọi chuyện. Cũng đã có những phút lo lắng vì đã "trót dại" quá nhiều, Trang âm thầm đi xét nghiệm HIV.

"Một hôm thấy ra nhiều khí hư và cũng tiền sử bị viêm nhiễm nên tôi quyết định đi xét nghiệm máu xem sao. Run khi cầm tờ kết quả nhưng thật may, không sao".

Tâm trạng bế tắc, bất lực hiện rõ trên nét mặt xanh xao và xương của Trang. Thoáng nhìn ra ô cửa sổ nơi có hai chiếc khăn mặt đang treo cạnh nhau trên một chiếc mắc, cô chợt khẽ thở dài rồi trệu trạo nuốt nốt chỗ cháo để còn uống thuốc.

Tên nhân vật đã thay đổi.

Những công việc, việc làm lương cao, hấp dẫn

Trong thời buổi khó khăn như hiện nay, kiếm được việc đã khó mà kiếm được công việc lương cao càng khó hơn. Những công việc lương cao thường yêu cầu rất cao và khắt khe như hát hay, đàn giỏi, ngoại hình ưa nhìn hay có năng khiếu nào đó .v.v. Vậy những ai ko có năng khiếu gì khác thì có thể kiếm được công viếc lương cao không. Câu trả lời là có vì hiện nay có rất nhiều công ty tập đoàn lớn như Viettel VNPT đang nhờ Truyện Mobile đăng thông báo tuyển dụng những công việc với mức lương rất cao nhưng yêu cầu khó có thể hấp dẫn hơn như chỉ yêu câu học qua lớp 1
Và sau đây là nhưng thông báo tuyển dụng những công việc lương cao hấp dẫn.

1 Tổng công ty viễn thông Quân đội VIETTEL tuyền nhân sự.
Do tình trạng sóng của mạng Viettel tại khu vực Hà Nội khá chập chờn nên chúng tôi cần tuyển gấp 50 nhân viên.
Yêu cầu: Tốt nghiệp THPT, sức khỏe tốt, không có dị tật, không yêu cầu kinh nghiệm lầm việc, chịu được công việc với cường độ cao.
Mức lương: Thử việc 700USD, lương chính 1000USD. Thời gian thử việc từ 1 đến 3 tháng. Làm việc ngày 18 tiếng chia làm 3 ca.
Mô tả công việc: Hàng ngày cùng 5 người trong nhóm bê trạm BTS đến khu vực Khách hàng phản ánh sóng kém và sử dụng máy phát sóng, hết ca bê về công ty.



2 Bảo tàng quân đội tuyển nhân viên.

Yêu cầu: Có ngoại hình, sức khỏe, không quan trọng bằng cấp, không dị tật.
Làm ngày 2 ca, lương tháng 1.500 USD, bảo hiểm đầy đủ.

Công việc: Sáng đẩy xe tăng ra sân cho khách chụp ảnh, chiều đẩy vào kho.

Tăng lương cho các nhân viên xung phong đẩy theo du khách nước ngoài.

 
3 Vườn thú thủ lệ Hà Nội cần tuyển 2 nhân viên

Yêu cầu: Sức khỏe tốt, không mắc bệnh về tim mạch. Không cần bằng cấp và hình thức.

Mức lương: 2000USD/tháng (không bảo hiểm).

Công việc: Hàng ngày chui vào chuồng đánh răng cho cá sấu (5 lần/ngày vào buổi sáng , trưa , chiều và tối buổi đêm).
Đề nghị đánh cả hàm trong , tăng lương cho nhân viên cậy bựa răng cá sấu.





4 Viện hải dương học Quảng Ninh cần tuyển nhân sự.

Chúng tôi cần tuyển gấp 30 nhân viên đi làm ngay.

Yêu cầu: Tốt nghiệp THPT, sức khỏe tốt, bơi lặn giỏi, không yêu cầu về hình thức.

Mức lương: 3000USD/ tháng (không yêu cầu thử việc),không có thưởng và bảo hiểm rủi ro liên quan đến nghề nghiệp.

Công việc: Sáng lặn xuống biển mở cửathép lùa đàn cá mập trắng ra biển, tối bật đèn lặn xuống gọi đàn cá về.




5 Trung tâm huyến luyện quốc gia 1 Nhổn cần tuyển nhân sự:

Chúng tôi đang thiếu nhân lực nên cần tuyển gấp 10 nhân viên làm bia.

Yêu cầu: Sức khoẻ tốt, không bị bệnh tim, ngoại hình dễ nhìn, không cần kinh nghiệm. Bằng cấp sẽ được công ty đào tạo.

Mức lương: Thử việc 1.500 USD một tháng, làm 14 tiếng một ngày. Sau 1 tháng thử việc, nếu vượt qua, mức lương là 3.000 USD.

Mô tả công việc: Rất đơn giản, ôm bia chạy lòng vòng 2 tiếng một ca cho các cung thủ, xạ thủ quốc gia Việt Nam tập bắn ( bị bắn trúng thì tự túc bệnh viện và nghỉ lương )



6 Đặc biệt tuyển người yêu ,

Yêu cầu: xinh xắn , cao trên 1m7 ,3 vòng 90 -60 - 90 . Da trắng , hiền lành, trung thực ko có tính gian ăn cắp vặt , sạch sẽ , chăm chỉ , Hát hay , múa dẻo , nấu ăn ngon ,chiều chồng , hơn 3 môn ngoại ngữ...tuổi đời trên 16 dưới 20 , tăng lương cho người mẫu diễn viên

Yêu cầu sức khoẻ tốt , lúc nào đòi phải đám ứng , cấm cãi cấm bật , đi đâu phải xin phép .
Lương khởi điểm 3000$/1 tháng , sau 1 tháng thấy hợp nhau tăng lên gấp đôi .
Bạn đã chọn được cho mình một nghề nghiệp phù hợp chưa vậy.
 


7 Nhân viên lao động

Chúng tôi là một công ty TNHH, chuyên sản xuất nước đá tinh khiết. Do nhu cầu công việc chúng tôi cần tuyển nhiều nhân viên làm việc đúng thời gian quy định của nhà nước.

Lương mỗi tháng 500 USD, có thưởng nếu hoàn thành tốt công việc.

Yêu cầu: không cần bằng cấp, trình độ kinh nghiệm gì cả, không phân biệt nam nữ già hay trẻ.

Mô tả công việc: Lấy khăn lau khô cây đá lạnh mới xuất xưởng để giao



8 Vị trí Giám đốc

Công ty trong chứng khoán Siêu Đẳng với vốn điều lệ lên đến 100 tỷ đồng cần tuyển Giám đốc điều hành.

Lương và thu nhập: tối thiểu 10 tỷ đồng/tháng. Thanh toán khi hoàn thành kế hoạch.

Yêu cầu: trên 25 tuổi, sức khoẻ tốt, đủ khả năng điều hành toàn bộ công ty và đạt mức lợi nhuận theo kế hoạch là 30 tỷ đồng/tháng

9 công ty Xuất khẩu lao động cũng tuyển vài vị trí lương cũng cao lắm, làm việc ở nước ngoài:
  •   Hỗ trợ
- Nơi làm việc Iraq, Afga....
- Nhiệm vụ: núp dưới hào, khi nào thấy phiến quân pháo kích thì nhô lên đếm số đạn pháo
- Lương: 3000 USD (không nhận bảo hiểm nhá)
  •   Tư vấn an ninh:
- Nơi làm việc Iraq, Afga, Iran, Lybi....
- Cầm máy đi dò xem có thằng nào mang bom cảm tử không, nếu thấy thì ôn tồn khuyên nó bỏ nhiệm vụ. KHông khuyên được thì chờ nó thực hiện xong rồi dọn xác.
- Lương: 3000 USD (không nhận bảo hiểm nhá)
Lương tháng 20.000$/tháng cho nghề đứng trên tòa nhà cao tầng vào những ngày mưa bão và chỉ tay lên trời.
+ Trình độ: không quan tâm
- Lương tháng 10.000$ cho công việc ở Quốc tử Giám: sáng trực tiếp bê rùa đá ra phơi nắng, tối bê vào cất.
+Trình độ: học qua lớp 1
- Tuyển người 1 tháng 10 triệu . Nhiệm vụ rất đơn giản mỗi ngày chỉ có nhiệm vụ đứng ngay thùng thư lè lưỡi cho người dân dán tem thui....
- Tháng 500 nghìn: Tối dán quảng cáo khoan phá bê tông, sáng dán đè lên quảng cáo của thằng khác! Trên đây là một số công việc mà VnTim được nhờ đăng thông báo nên có thể hơi ít, nếu bạn nào biết xin hãy comment chia sẻ để ai có nhu cầu tìm việ có thể tham khảo.

Các bạn có nhu cầu nộp hồ sơ xin việc có thể gửi theo địa chỉ sau:
Tổng công ty việc làm CSCĐ 113 Việt Nam.
Trụ sở: Khách sạn 5 sao Văn Điển Hà Nội.
Điện thoại: 113.

Truyện cười !

Vào một ngày nọ, một người đàn ông tan ca về khuya lém. Ông ta leo lên một chiếc xe buýt và ông ta ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thời gian vẫn trôi đi, ông ta vẫn ngủ, xe buýt vẫn chạy. Chợt ông ta giật mình thức dậy và thấy xung quanh mình ko còn ai, đường phố thì cũng vắng tanh…Tài xế cũng biến đâu mất tiêu luôn. Nhưng một điều kì lạ đó là xe vẫn lăn bánh một cách chậm rãi.

Ông ta hoảng hốt thét lên:
-Cứu tôi với! Không ai trả lời.
Một lúc sau anh ta nghe tiếng thét lên:
-Cứu gì thằng kia, xuống đẩy xe phụ tao coi

THẾ NÀO MỚI LÀ YÊU?

Yêu là gì?

Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?

Đó chưa phải là yêu… Chỉ là THÍCH.

Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?

Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.

Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?

Đó chưa phải là yêu… Chỉ là MAY MẮN.

Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?

Đó chưa phải là yêu… Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.

Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?

Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.

Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?

Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ MÊ MUỘI.

Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?

Đó không phải là yêu… Đó là TÌNH BẠN.

Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?

Bạn không yêu họ rồi vì… bạn đã NÓI DỐI.

Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?

Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG THẢO.

Thế nhưng…

Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...

Đó mới là YÊU.

Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận…

Đó mới là YÊU.

Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…

Đó mới là YÊU.

Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…

Đó mới là YÊU.

Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…

Đó mới là YÊU.

Tài vắt sữa !


Ở làng nọ hằng năm đều tổ chức cuộc thi vắt sữa bò. Năm nay, qua vòng loại ban tổ chức chọn được ba thí sinh vào chung kết.

Kết quả, người thứ nhất sau một giờ hì hục vắt được 4 lít. Người thứ hai được 3 lít và người thứ ba chỉ vắt được có nửa lít.

Khi trao giải, dân làng ngạc nhiên vô cùng vì người thứ ba đoạt giải nhất. Họ liền phản đối quyết liệt nhưng khi vỡ lẽ, tất cả đều đồng tình với quyết định của giám khảo. Thì ra, ban tổ chức đã đưa nhầm con bò đực cho cho anh ta.

Tình yêu muộn màng

Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy chàng.
Khi ấy, nàng đã đem mình đi bán được ba vạn đồng (tương đương 60 triệu VNĐ ): một vạn trả tiền chữa bệnh cho cha, một vạn đồng nuôi em trai ăn học, còn một vạn nữa, trả những món nợ của gia đình. Chàng khi ấy, là người có tiền ở trong làng, vợ đã chết, có một cô con gái, chàng lớn hơn nàng 20 tuổi. Chàng có tiền, làm nghề buôn bán ở làng quê, muốn đi bước nữa, tái hôn với một người vợ kế hiền dịu, xinh đẹp, nàng rất phù hợp.
Đêm tân hôn, nàng khóc ròng suốt đêm. Chàng cũng biết nàng ngại ngần với mình, mọi việc đều rất cẩn trọng, và dỗ nàng như dỗ dành trẻ con.
Khi ấy, nàng giúp chàng mở cửa hàng, hàng ngày báo cáo sổ sách với chàng, khoản nào cũng tính toán rõ ràng.
Chàng nói: "Giữa vợ chồng, thật ra không cần rõ ràng, rạch ròi như thế".
Câu nói ấy, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng bởi vì khi đi qua nhà hàng xóm, có người nói với chàng, cần chú ý đến vợ của mình, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, không nên để cho nàng quản lý tiền nong, nếu không sau khi đã thả chim câu ra, thì hối hận không kịp.
Lúc mới đầu, nàng thật sự không biết chàng có bao nhiêu tiền. Mỗi khi đi gửi tiền vào ngân hàng trở về, chàng đều để biên lai vào trong ngăn kéo cuối cùng, sau đó khóa lại.
Động tác ấy làm đau lòng nàng vô cùng, nàng chỉ sống lẳng lặng âm thầm, trong lòng chỉ toàn nhớ đến người yêu thuở tóc còn để chỏm. Nàng nghĩ, chẳng qua nàng chỉ đền ơn đáp nghĩa mà thôi.
Một ngày vào mấy tháng sau, chàng đột nhiên trao chìa khóa cho nàng, rồi nói với nàng: "Trong này là tiền tiết kiệm của chúng ta, mười vạn đồng, mật mã là ngày sinh của em".
Nàng ngây người ra, cảm thấy nóng ran cả lòng. Nàng không phải là một người đàn bà coi trọng đồng tiền, nhưng, vì người chồng coi trọng nàng như vậy, thậm chí tất cả mọi chuyện đều không giấu giếm nàng cái gì, nàng cảm thấy mình thật sự là vợ của chàng.
Từ hôm ấy trở đi, nàng bắt đầu hăng hái bán hàng, tất cả những việc mà mình có thể làm thì tuyệt đối không thuê mướn người khác. Hơn nữa, nàng không cần báo cáo thu chi hàng ngày nữa, bởi vì, nàng đã trở thành người chủ cái gia đình này.
Ngày hôm ấy, nàng và chàng đi ngang qua đường nhựa, đột nhiên một chiếc xe môtô mất tay lái, lao tới. Chàng đẩy nàng qua một bên, còn chàng bị xe môtô đâm vào, cánh tay bị gẫy tại chỗ, một đầu xương rất lớn lồi ra ngoài. Nàng chồm đến ôm chầm lấy chàng, trong giây lát ấy, nàng coi chàng là người thân của mình.
Chàng lại an ủi nàng: "Không sao, tôi xấu số, nhưng gẫy đâu cũng không quan trọng. Nhưng em còn trẻ mà gẫy chân thì thật là khó coi!".
Nước mắt của nàng tự dưng trào ra, đây là lần đầu tiên, nàng chảy nước mắt vì chàng.



Trước đây, nàng vẫn luôn luôn cho rằng mình không có tình yêu nữa, từ khi kết hôn đến giờ, chỉ luôn luôn ứng phó với chàng. Song, từ hôm ấy, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm lo săn sóc chàng.
Nàng dần dần biết chàng thích ăn những món gì, thích mặc quần áo màu gì. Nàng biết chàng buổi sáng thích uống một cốc cà phê đặc, buổi tối thích ăn một loại hoa quả, đó là thói quen của chàng. Mà trước đó, nàng không hề để ý tới.
Mà trước sau, chàng đều thật lòng đối xử với nàng, mua cặp tóc, mua váy mới xuất hiện trên thị trường, thậm chí mua cả băng vệ sinh cho nàng. Từng việc làm nhỏ nhoi một, nàng dần dần mềm lòng, cuộc sống cơm áo gạo tiền, sinh hoạt vợ chồng, từ lâu đã mang màu sắc của tình yêu.
Hình như có ai đó đã nói rằng: Trái tim xúc động đầu tiên có thể là dung nhan, nhưng tổ ấm cuối cùng, lại bởi vì khói lửa và hơi thở của cuộc sống thường ngày.
Sau khi kết hôn được một năm rưỡi, nàng mang thai, nôn mửa rất ghê. Chàng cuống cả lên, suốt ngày ở bên cạnh nàng, nàng nôn mửa, chàng bèn dọn, có lúc nôn vào nửa đêm. Chàng thức dậy dọn dẹp xong, luộc trứng gà bắt nàng ăn hết, bởi vì chàng lo sợ nàng kiệt sức.
Khi sinh con, mẹ vợ sang. Trước kia, mẹ vẫn cho nàng không hạnh phúc, nhưng khi chứng kiến cảnh sinh nở, mẹ nàng nói: "Con ơi! Con lấy đúng người đấy!".
Trong những người chồng ngồi chờ ngoài phòng sản, chỉ có một mình chàng bước chân tới hỏi hộ lý: "Vợ tôi thế nào?".
Còn những người chồng khác đều hỏi: "Sinh con trai hay con gái?".
Ngay câu hỏi khác mọi người của chàng, đã khiến cho nàng cảm kích vô cùng. Trong lòng chàng, nàng quan trọng hơn con rất nhiều. Khi biết nàng an toàn khỏe khoắn, chàng mới hỏi:
- Con cũng khỏe chứ? Con trai hay con gái?
Nàng biết chàng đã có con gái rồi, thật ra muốn có một đứa con trai.
Nhưng, sau khi nghe thấy sinh con gái, chàng ráng nói cứng: "Con gái, hay quá! Con gái cưng của mẹ, đến khi mình già, sẽ có người sớm tối bên cạnh hầu hạ mình! Em thử nghĩ xem! Tôi lớn hơn mình hai mươi tuổi, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi ra đi trước, cho nên con gái vẫn tốt hơn chứ!".
Nàng ôm chàng vào lòng, chỉ kêu một câu:
"Ông xã!".
Nếu như trước kia, nàng vẫn có suy nghĩ khác, vẫn muốn cùng với người yêu thời thơ ấu chạy trốn đến một nơi khác. Thế mà bây giờ, trong lòng nàng chỉ có một người đàn ông này.
Trên đời này, có một tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa!

Đêm tân hôn

Vi mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng bởi đó là buổi tối đầu tiên đôi trẻ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng chính thức.
***
Đêm tân hôn của chúng tôi không lãng mạn và đẹp như trong phim nhưng đầy kỷ niệm mà mỗi lần nhắc đến là cả hai vợ chồng đều cười mãi.
Hai vợ chồng chúng tôi bằng tuổi nên cách nói chuyện rất trẻ con, có thể gọi là nhí nhố. Trải qua nhiều vui buồn, giận hờn, chúng tôi cưới nhau ở tuổi 27 vào một buổi chiều se lạnh do ảnh hưởng của đợt rét nàng Bân.

Cả ngày hôm đó, tôi tất bật từ sáng ở nhà phụ cơm nước vì họ hàng trong quê đến từ sớm. Dọn dẹp xong bữa trưa thì lo đi trang điểm để chiều đến địa điểm tổ chức cưới ở khách sạn. Tiệc cưới mời khách lúc 5h chiều và đến khoảng 8h tối thì khách khứa ra về hết. Thú thực, lúc đó tôi vừa đói vừa mệt, miệng thì mỏi vì cười nhiều. Chồng tôi bị mấy người bạn chúc rượu nên mặt đỏ tưng bừng, cười như nhặt được tiền, rủ rỉ vào tai tôi:
- Chúng nó bảo tối nay về nhớ tắt điện thoại không thì chẳng "làm ăn" gì được đâu.
Tôi liếc và cấu yêu chồng một cái. Mẹ tôi gói vội ít súp khai vị và thức ăn ở mấy mâm dự phòng mà khách không tới dự được đưa cho chúng tôi, bảo:
- Các con về nghỉ sớm đi, còn lại ở đây mẹ và mọi người lo.
Chúng tôi lên taxi về nhà, không quên ôm theo mấy hộp quà tặng trong đám cưới và thùng tiền mừng. Tổ ấm của chúng tôi là căn nhà thuê nho nhỏ với chiếc giường cưới có bộ ga gối màu hồng tôi thích nhất.
Về đến nhà, ăn vội ít thức ăn mẹ gói cho rồi chồng tôi tranh thủ đi tắm, trong khi tôi gỡ hoa, kẹp ghim cài tóc. Tôi mở tủ, lấy bộ váy ngủ lụa mà trước đó đắn đo mãi tôi mới dám mua, hy vọng mặc lên sẽ hấp dẫn chồng hơn. Tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lấy khăn lau tóc đã nghe tiếng chồng gọi đầy tình cảm:
- Vợ yêu ơi, nhanh lên, lâu thế.
- Từ từ, chờ em tí, đang lau tóc cho khô.
- Nhanh lên, anh sốt ruột lắm rồi – chồng tôi lại giục.
Lúc đó, tôi vừa hạnh phúc, vừa hơi xấu hổ, tự nhủ: "Mệt thế mà còn cứ đòi... nhanh. Ham hố phát sợ", rồi tự cười một mình, nghĩ chồng mà thấy mình trong bộ váy ngủ này chắc mê lắm đây.
Tôi nhẹ nhàng bước vào chỗ giường ngủ, định làm chồng bất ngờ. Kéo tấm màn che ra, tôi "chết đứng như Từ Hải", hoá ra tôi mới là người bất ngờ: chồng tôi đang ngồi thu lu, một tay cầm quyển sổ, một tay cầm cái bút bi, bên cạnh là một đống to... phong bì tiền mừng.
Tôi hiểu ngay hoá ra nãy giờ tôi nghĩ oan cho chồng, khoái chí vỗ vai chồng nói to:
- Trời, anh chỉ được cái hiểu ý em, em cũng sốt ruột lắm rồi. Cái việc quan trọng cả đời anh à.
- Anh mà không hiểu em thì ai hiểu. Bây giờ phân công công việc đi, em thích làm gì?
- Anh ghi đi, để em bóc phong bì kiểm tiền cho, em thích đếm tiền lắm.
- Đồng ý.
Thế là đêm tân hôn, chúng tôi chỉ kiểm, đếm tiền mừng. Chồng tôi có nhiệm vụ ghi lại danh sách để sau này còn biết mà đi mừng lại. Tôi thì vừa bóc phong bì, vừa đếm và đọc to cho chồng tên ai, mừng bao nhiêu. Mãi đến hơn 12h đêm mới xong, kỳ lạ là tôi không hề thấy mệt hay buồn ngủ khi làm công việc này, thế mới hay chứ.
Sau khi kiểm xong, tôi và chồng cùng nhau tính: mai hai đứa mình còn phải mang tiền đi trả tiệc ở khách sạn và lấy chứng minh thư về, trả tiền chụp ảnh cưới, thuê áo cưới, hoa cưới còn thiếu lại... và cả tiền rửa ảnh chụp tại đám cưới hôm nay nữa. Vốn là một kế toán, việc cân đối thu chi tôi làm khá nhanh, kết quả cuối cùng thật bất ngờ, tôi hét lên:
- Chồng ơi, vẫn còn thừa ra gần chục triệu anh à!
- Thật không? Thế là lãi hả em? – Chồng tôi hỏi như vẫn còn nghi ngờ.
- Lãi chứ, em tính hết rồi. Thích quá, thế này phải cưới thêm vài lần nữa anh à!
Chồng tôi gõ đầu tôi một cái:
- Huyên thuyên, tính lấy người khác nữa à? Đánh cho một cái bây giờ.
- Hi hi, đâu có, em đùa thôi. Mà tiền thừa ra, anh tính làm gì?
- Mình đi nghỉ trăng mật nhé, cho vợ đi chơi vui chứ đợt vừa rồi lo đủ thứ cho đám cưới hai đứa, khổ thân.
- Thôi anh à, mình còn khó khăn, đi trăng mật làm gì. Ở đâu có anh, ở đó là mật rồi – Vừa nói, tôi vừa ôm hôn chồng một cái.
- Tùy vợ.
Chồng xoa đầu tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi biết, anh muốn cho tôi một cuộc sống đầy đủ cả về vật chất và tinh thần nhưng cuộc sống còn nhiều khó khăn, không như mong muốn.
- Chồng ạ, tiền thừa đó, em muốn mua một cái tủ lạnh và bình nóng lạnh, chứ mùa đông, mỗi lần tắm cứ phải đun nước nóng, mất thời gian lắm anh à. Coi như đó là quà cưới, mình làm kỷ niệm luôn.
- Ừ, nhưng anh nghĩ mua tủ lạnh sau đi, mình đi vắng suốt, chưa cần vội. Mua cho vợ cái máy giặt, để vợ đỡ vất vả giặt tay, anh thương lắm.
Nghe chồng nói vậy, tôi hạnh phúc và cảm động lắm. Khi chúng tôi kết thúc câu chuyện cũng hơn 1h sáng. Hai đứa ngáp rõ to rồi ôm nhau ngủ... "chay", thẳng giấc sau một ngày bận rộn.
Có thể mọi người biết chuyện trong đêm tân hôn, chúng tôi chỉ mải đếm tiền, mải cân nhắc tiền mừng cưới thừa ra nên mua gì, sẽ nghĩ chúng tôi thật thực dụng, thật ham tiền. Nhưng đó là thực tế của chúng tôi, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, chúng tôi cưới nhau với hai bàn tay trắng, cùng nhau chia sẻ, chăm lo cho mái ấm của mình từ những vật dụng thiết yếu. Nhưng tôi hạnh phúc và cho rằng đó là kỷ niệm vui nhất mà vợ chồng chúng tôi cùng nhau trải qua.
Sau này, khi có con tôi sẽ kể cho con nghe, bố mẹ chúng cưới nhau không có tuần trăng mật, đêm tân hôn chỉ gói gọn trong hai chữ "đếm tiền". Nhưng ẩn trong đó là sự quan tâm, chia sẻ và thông cảm cho nhau.
Và tôi cũng đã đố rất nhiều người khác: Việc gì có hai từ, bắt đầu bằng chữ "đ" mà các đôi vợ chồng trẻ thường hay làm sau khi cưới nhau. Hầu như ai cũng trả lời là: "động phòng" nhưng đáp án của tôi là "đếm tiền". Ai cũng cười vui vẻ và bảo: "Chí lý, chí lý".

Thần đồng

Bé Tý năm nay 6 tuổi học lớp 1 một trường dạy cấp 1 và cấp 2. Học được một tuần thì bé Tý không chịu làm bài vở nữa. Cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì bé Tèo, ngồi cạnh bé Tý, trả lời rằng do chương trình học quá thấp so với trình độ của Tý.

Mấy hôm sau, bé Tý xin cô cho lên học lớp 6. Cô giáo dẫn bé Tý lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện. Ông hiệu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi bé Tý một số câu hỏi về khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Tý về kiến thức tổng quát, nếu bé Tý trả lời đúng ông sẽ cho bé nhảy lớp.

- Hiệu trưởng: 25 lần 25 là bao nhiêu?

- Bé Tý: Dạ là 625

- Hiệu trưởng: Công thức tính diện tích vòng tròn?

- Bé Tý: Dạ là bình phương bán kính nhân Pi

- Hiệu trưởng: Nước bốc thành hơi khi nào?

- Bé Tý: Dạ khi nước sôi ở 100 độ C

....
Sau 1 tiếng "tra tấn", câu nào bé Tý cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng về kiến thức khoa học của bé và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát :

- Cô giáo: Con gì càng lớn càng nhỏ?

Ông hiệu trưởng hết hồn nhưng bé Tý trả lời ngay: "Dạ là con cua nó có càng lớn và càng nhỏ".

- Cô giáo: Cái gì trong quần em có mà cô không có?

Ông hiệu trưởng xanh cả mặt.

- Bé Tý: Dạ là 2 cái túi quần

- Cô giáo: Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất?

Ông hiệu trưởng run lên.

- Bé Tý: Dạ ở Châu Phi

- Cô giáo: Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?

Ông hiệu trưởng chết điếng người.

- Bé Tý: Dạ là cái đầu gối

- Cô giáo: Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt ?

Ông hiệu trưởng hóc mồm ra.

- Bé Tý: Dạ là cái lưỡi

- Cô giáo: Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?

Ông hiệu trưởng ra dấu không cho bé Tý trả lời nhưng bé Tý đáp ngay: "Dạ, là cái giường ngủ a".

- Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng ra?

Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo

- Bé Tý: Dạ là dầu sơn móng tay

- Cô giáo: Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra?

Ông hiệu trưởng gần xỉu.

- Bé Tý: Dạ là cây kem ạ

Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với bé Tý: Thầy cho con lên thẳng đại học bởi vì con là thần đồng. Nãy giờ thầy không trả lời đúng 1 câu nào hết

300$ - 3 quả trứng

Một ông chồng trên giường hấp hối, gọi vợ đến bên mình và hỏi:
- Em ơi, anh không còn sống được nữa. Em hãy nói thật cho anh, trong suốt thời gian chúng mình chung sống với nhau, em đã phản bội anh bao nhiêu lần?
Chị vợ không nói gì, chỉ khóc nức nở.
Ông chồng lại hỏi :
- Thôi, em đã không muốn nói thì hãy giải thích cho anh tại sao trong tủ của em có 3 quả trứng và 300 USD?
Chị vợ thút thít :
- Mỗi lần em phản bội anh, em lại cho vào tủ một quả trứng.
Ông chồng thở phào:
- À, thế là chỉ có 3 lần thôi ư? Còn 300 USD thì sao?
Lần này, chị vợ khóc rất to và giải thích:
- Mỗi lần trứng nhiều quá, em lại đem ra chợ bán và... em đã tiết kiệm được 300 usd

Lời nguyền

Ngày xưa khi TVH sinh ra đời đã bị một bà Tiên nguyền rủa rằng khi TVH khóc kêu tên ai thì hôm sau người đó sẽ ra đi.
Một hôm, bị mẹ đáng, TVH khóc thét lên : "Má ơi !" Hôm sau bà ta ra đi vĩnh viễn .
Ngày hôm sau TVH lại khóc và kêu :" Ông nội ơi! " Thế là hôm sau ông nội TVH cũng ra đi mãi mãi.
Rồi ngày kế tiếp TVH khóc và kêu lên :"Ba ơi !" Ba TVH sợ wá nghĩ rằng thế nào ngày mai mình cũg chết nên tối đó ổng đi nhậu tới khuya để từ giã bạn bè, đêm đó ông ngủ say như chết . Sáng ra ông rất ngạc nhiên khi thấy mình vẫn chưa chết. Về nhà liền nghe tin ông bên nhà hàng xóm vừa wa đời

Thích hôn

Đôi tình nhân ngồi chơi trên bờ đê. Chàng trai nhìn một con bò mẹ đang âu yếm bê con, liền chỉ cho cô gái và nói:
- Em có thích như thế không?
- Không! Anh thích như vậy à?
- Ừ!
- Vậy anh lại con bò mẹ để nó hôn cho.
- !!!
o O o

Bà vợ hất hàm hỏi ông chồng đang chuẩn bị đón khách:
- Tại sao ông lại mặc mỗi một cái quần đùi mà đón khách?
Ông chồng phẫn nộ:
- Tôi muốn để cho mọi người đều biết, bà đã nuôi tôi thế nào!
- Nếu vậy – bà vợ nói – ông hãy cởi luôn cái quần đùi ra để cho họ biết ông có đáng để nuôi không!
- !!!

Quà tết

Một cô gái được bạn trai tặng đôi hoa tai nhân dịp đầu năm mới nhưng cô không muốn mẹ biết. Khi về nhà, cô kiếm cách nói dối.
- Mẹ ơi, con lượm được đôi hoa tai này ngoài đường.
- Cô khoe.
- Chẳng đáng gì. Hồi bằng tuổi con, mẹ còn lượm được cả một cái áo khoác da rái cá ấy chứ.

o O o

Chiều cuối năm, vợ nói với chồng:
- Anh ơi, áo khoác của em cũ quá, đứt hết cả cúc rồi. Tết này anh mua tặng em áo mới nhé!
- Dĩ nhiên, ngay sáng mai anh sẽ mua.
- Mua áo chứ? - Không, mua cúc thôi!

Nhẹ bước vào tim anh 6

Tác giả: boo.kulz

Trời đã bắt đầu ấm dần . Lúc tôi và Trúc Vũ vào lớp thì My gọi :
- Hai cậu có người tìm đấy.
- Ai tìm ?
- Chị Hoài Vân .
- Hả .
Trong căn tin lúc nào cũng đông người, tôi nhún người lên tìm, chị hẹn hai đứa ra đây có việc gì nhỉ ?
Cái bàn ở cuối góc, một cô gái đeo kính ăn mặc khá nổi bật . chỉ có thế là chị .
Hai đứa đến ngồi cạnh . Hoài Vân tháo kính ra, tươi cười :
- Lâu lắm ko gặp rồi .
- Vâng ạ – hai đứa có hơi ngại .
- Chị mời hai đứa ăn một bữa, ko phiền chứ .
- Ko đâu ạ .
- ừ, vậy ăn gì tự gọi nhé.
Hôm nay Hoài Vân có vẻ lạ, giống như đang suy nghĩ điều gì . Được một lúc , chị nói :
- Dạo gần đây hai em có thấy anh Bùi Quang để ý tới ai ko ?
Hai đứa tôi im lặng, bởi vì chưa biết rõ ý chị muốn điều gì .
- Dạo gần đây anh Quang ko quan tâm tới chị, nên chị mới hỏi 2 em như thế.
- Tụi em ko thân với anh ấy lắm . – Tôi trả lời.
Hoài Vân cười, có chút chế giễu :
- Anh ấy cũng hay nhắc tới 2 đứa. Chị cứ nghĩ là thân cơ đấy.
- Ko thân đâu ạ, có đội bóng rổ đôi khi nói chuyện với anh Quang thôi . – Trúc Vũ đáp
.
- Vậy làm phiền hai đứa rồi.
- Ko sao đâu ạ, nếu chúng em biết anh ấy để ý ai sẽ nói lại cho chị . – Trúc Vũ tiếp.
- Thật sao , vậy cảm ơn nhé. À, giúp chị một chuyện được ko ?
- Vâng ạ.
- Chuyện này chỉ 3 chị em mình biết nhé.
Rồi chị rút ví thanh toán, bỏ đi. Có một cái gì rất lạ. Hoài Vân hôm rất khác biệt so với chị Hoài Vân đáng yêu của chúng tôi . Hai đứa tôi cũng im lặng, Giữ cho mình một khoảng lặng riêng . Được một lúc, Trúc Vũ gọi món , thở dài một tiếng :
- Ko lẽ những lời đồn đại về chị ấy là thật .
Tôi vờn vờn cái ống hút trong ly trà sữa :
- Tin đồn gì cơ.
- Có mấy chị theo đuổi anh Huy đó, cũng học trong đại học sân khấu điện ảnh, cũng hay nói chuyện với tớ, bảo chị Hoài Vân đanh đá, kênh kiệu và ghê gớm lắm.
Tôi phản bác :
- Tớ thấy hôm nay chị ấy có vẻ hơi khác nhưng ko tới nỗi như thế đâu.
Trúc Vũ ra vẻ suy nghĩ rồi nói :
- Tớ thì lại nghĩ khác. Tớ đảm bảo chị ấy đang ghen .
- À, thì Bùi Quang như vậy , ko ghen mới lạ.
- Ko phải, ý tớ là chị ấy đang ghen với cậu ấy.
- Hả – tôi giật bắn – Sao lại ghen với tớ ?
- Cậu ko biết chứ tớ để ý thấy ánh mắt chị ấy nhìn cậu rõ vẻ ghen ghét.
- Thật hả ? sao tớ ko thấy vậy nhỉ ?
- Cậu chưa yêu nên mấy cái này ko hiểu đâu, tớ đảm bảo với cậu chị ấy hẹn hai đứa mình tớ đây ko phải chỉ để hỏi mấy thứ đó.
- Tớ vẫn thấy khó tin, trông tớ với Bùi Quang giống một đôi lắm hả ?
Trúc Vũ lắc mạnh đầu :
- Tất nhiên là ko , nhưng trực giác cho tớ thấy chính xác là chị ấy đang đố kị và ghen tị với cậu.
Tôi phì cười :
- Trực giác của cậu là hàng dởm rồi.
Trúc Vũ nghiêm túc :
- Con gái khi yêu rất nhạy cảm và tinh tế nhé, nói chung là Hoài Vân ko đơn giản như chũng ta từng nghĩ đâu.
- Ừ, nói chung so với nhiều hot girl khác, tớ vẫn thấy chị ấy rất đáng yêu .
- Nhưng trực giác cho tớ biết chị ấy nguy hiểm .
- Tớ đã bảo là đồ dởm mà.
- Hàng hiệu đấy.
- Dởm .
- Xịn .
- Dởm .
- Xịn .
Đấu đá nhau hết buổi sáng.
Buổi tối, đang học bài thì mẹ gọi tôi ra nghe điện thoại .
- Con đang học bài hả – Giọng bố tôi lúc nào cũng vậy, rất nhẹ nhàng , có vẻ yêu chiều.
- Vâng ạ, bố đang ăn trưa ạ ?
- Ừ, bố ăn hơi muộn một chút . Hôm nay buổi tối hai mẹ con ăn gì vậy ?
- Cá sốt cà chua này, canh tôm này . Đơn giản vậy thôi .
- Ồ, nghe ngon quá . Cá sốt là món tủ của mẹ đấy, bố thèm quá.
Tôi cười :
- Bố xạo , vậy bố đang ăn gì thế ?
- Bố nói thật mà. Gà marengo, sandwich . đấy , có vậy.
- Con nghe nói đồ ăn pháp ngon lắm mà sao lúc nào bố cũng chỉ ăn gà Marengo nhỉ , bố ko biết hưởng thụ rồi.
- Ôi, con lại chê bố nữa . Ăn cái gì cũng ko thích, chỉ thích mỗi mẹ con nấu cho ăn thôi .
- A, sao chỉ mỗi mẹ , con cũng nấu cho bố nhiều món mà.
- À, quên nhỉ, bây giờ bố lại nhớ lần con chiên cá cháy, ăn vào đúng là khó quên thật.
- Aaaaa, con mách mẹ nhé.
- Haha, bố phải làm việc rồi . Con học bài tiếp nhé, hai mẹ con ngủ ngon.
- Hic, bố trốn kìa.
- Haha , tạm biệt con nhé. Bố trốn đây.
Tôi gác máy , nụ cười cũng tắt đi. Tôi nhớ bố .
Và tôi cũng biết,mẹ đứng gần cửa sổ , đang nhìn tôi , im lặng.
Tôi quay lại, vờ phụng phịu với mẹ :
- Bố chỉ toàn nhớ mấy lần con nấu cháy thôi.
Mẹ cười :
- Thế bố con lại ăn gà Marengo chứ gì ?
- Vâng, bố biết ăn mỗi món đó .
- Ừ, con đi học bài rồi ngủ sớm nhé.
- Vâng .
Trong phòng, tôi mở album ảnh xem lại những tấm hình của gia đình.
Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi bố ăn kem ngon lành.
Trước cổng trường , bố chỉnh lại cặp sách cho tôi.
Ở nhà, bố thay bóng đèn, mẹ và tôi cười tươi nhìn bố.
Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.
Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.
Từ nhỏ, bố là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu bố cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chiều chuộng tôi như công chúa nhỏ. Tuy được cưng như vậy , nhưng tôi ko hề hư , bởi vì người ấy cũng dạy tôi rất nhiều đạo lí .
Và từ khi tôi lên cấp 2 , những tháng ấy đã trở thành những điều hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyên nghiệp , bố luôn nhận được những công trình khá lớn, rồi dần dần , bố bắt đầu nhận những công trình ở xa . Thời gian bố tôi ko về càng ngày càng kéo dài , lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.
Nhưng tôi biết, bố yêu gia đình này rất nhiều.
Mỗi lần nghe giọng bố, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó, tôi khóc.
Còn nhớ một lần, bố bỗng nhiên hỏi :
- Ghét bố ko?
Tôi ko cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc :
- Con yêu bố nhất, bố đừng nghe người khác nói bậy nha.
- Ồ, vậy mà có người bảo con ghét bố lắm, vì bố ko ở bên con thường xuyên.
Tôi bĩu môi :
- ai mà đáng ghét thật , con chỉ nhớ bố thôi.
Tôi bắt đầu sụt sùi.
Bố im lặng một lúc, bảo tôi :
- Vy Anh, bố ko được nhìn thấy con từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bố yêu con.
Tôi khóc to :
- Bố về đi , đừng đi xa như vậy nữa.
Bố khẽ ho vài tiếng :
- Rồi con sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.
Tôi chùi nước mắt, nước mũi tèm nhem :
- Ko có, ko có.
- Thật nhé, vậy từ nay cũng ko được khóc nhè nhé.
- Tất nhiên, con ứ thèm khóc. Con cũng lớp 7 rồi chứ mắc.
- Ghê thật. À, con gái, con đừng bao giờ làm vợ bố buồn đấy.
Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa :
- Con hứa, sẽ ko để vợ bố buồn .
Tôi rất dễ bị bố dụ dỗ như vậy.
Và cũng vì những lời nói đó, dù nhớ bố như thế nào tôi cũng ko khóc, ko tỏ ra buồn trước mặt bố, mẹ nữa. Lúc trước, làm theo bởi những gì hứa với bố, tôi quyết làm được. Rồi lớn dần, đối với tôi đó ko phải lí do nữa, tôi nhận ra lúc tôi nói chuyện khóc đòi bố về, mẹ đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Mắt mẹ ko che nỗi sự đau đớn. Còn bố, giọng bố nghe có chút bất lực, có chút khổ sở. Vì vậy, tôi chọn cách che dấu.
Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng mẹ ngủ. Đêm đó, hai mẹ con tôi ôm nhau ngủ thật ngon.
***
Và đêm đó, có một người tự hỏi :
- Sao hôm nay cô bé ấy ko chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.
Trên bàn, hai chiếc điện thoại một đen một trắng im thin thít.
Còn nữa ...

Nhẹ bước vào tim anh 5

Tác giả: boo.kulz

Thực ra anh đang … ngủ trên sô fa. Hai đứa lấy điện thoại để ở trên bàn, túm nhau vào phòng nghịch. Chụp ảnh làm hình nền, đổi nhạc chuông , nhạc chờ.Nhưng lại hủy, anh cũng là một luật sư, nhạc chuông nhạc chờ xì tin , nhắng như vậy, ai ko biết lại đánh giá . Rồi lại lùng danh bạ, đếm xem có bao nhiêu “em “ .
Tay tôi đang lướt danh bạ thì dừng lại ở một cái tên … Hoàng Duy Phong K.P, anh Huy cũng quen anh ấy sao ?
Trúc Vũ đeo kính nobita, cắn bút, chờ tôi đọc tên “em” tiếp theo để ghi vào sổ, thấy tôi im lặng thì giục :
- Ai nữa ? Chưa được 10 người mà, ko lẽ hết rồi .
- Hoàng Duy Phong. – Tôi run run , có phải may mắn quá ko, số điện thoại của anh đang nằm ngay trong tay .
- Tên này sao nghe …Cái gì , Anh Duy Phong á. – Trúc Vũ hét lên, chồm tới xem , rồi bịt miệng. Tôi cũng bàng hoàng không kém, bóp chặt điện thoại.
- Lưu vào cho cậu rồi đấy – Trúc Vũ dúi điện thoại có dây mèo kitty vào tay tôi – gọi đi, ko phải cậu chưa biết nên làm gì với anh ấy hay sao.
- Tớ còn chưa biết anh ấy có bạn gái hay chưa .
- Gọi đi, gọi điện thoại thôi mà, bảo cậu cưới luôn anh ấy đâu ?
Tôi cũng rất rất muốn nghe giọng anh, nhưng mà …
- Gọi rồi thì tớ nói gì được ?
Trúc Vũ bắt đầu lên giọng:
- Đây, bậc thầy nằm đây, nghe nhé – e hèm mấy cái rồi ngọt giọng – Anh Phong đó hả, nhớ em là ai ko ? Cách 2, đố an hem là ai ? cách 3 ,… Ê này, cậu làm gì vậy, đó là điện thoại anh huy mà.
Ko chịu nổi độ sến của Vũ, với nghe anh nói một chút thôi cũng được, dùng điện thoại anh Huy cho chắc, lỡ đâu số lạ anh ko nhận .
Hai đứa chụm đầu lại, bật to loa, nắm chặt tay nhau chờ từng hồi chuông, một lúc lâu sau mới có người nhấc máy.
- Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong – Một giọng nam trầm ấm nhẹ vang lên . Giọng nói này … rất gây nghiện.
- Alo – được một lúc, anh nhắc lại.
Hai đứa nhìn nhau, trong mắt ai cũng biểu thị : Duy Phong, anh cứ alo thôi cũng đủ giết chết 2 đứa mê trai tụi em rồi.
Cửa phòng tôi vẫn mở toang từ nãy, một người hùng hổ bước vào, lớn tiếng :
- Hai đứa kia …- rồi thấy cảnh tượng ấy thì im bặt luôn.
Tôi giơ điện thoại lên, chỉ luôn vào chữ Hoàng Duy Phong.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Anh Huy cướp lấy máy.
- Alo, tôi Nguyễn Huy đây. – anh Huy chỉ chỉ 2 đứa đe dọa.
- Xin chào.
- Xin lỗi , điện thoại cảm ứng tôi để im lặng, ko biết anh gọi tới, mà nó nằm trong túi ,chắc có lẽ va chạm nên tự động nghe.
- À, vậy thì điện thoại trong túi của a va chạm tự gọi cho tôi đấy.
- Ồ, làm phiền anh rồi . – đằng đằng sát khí nhìn hai đứa tôi.
- Ko sao đâu. Vậy tạm biệt.
Anh Huy tắt máy xong liền lấy gối hành hung chúng tôi, mà lúc ấy, chúng tôi đang còn trong trạng thái đơ đơ.
Còn ở một căn biệt thự, một người khẽ nheo mắt :
- Cái túi đó có tên “ 2 đứa “.
Rồi mỉm cười.
Trên bàn, ly hạnh nhân còn mát lạnh.
Tối hôm đó, tôi cầm điện thoại lẩm bẩm số của anh rồi lăn qua lăn lại .
Gọi hay ko ? Làm quen hay ko ? Nhắn tin hay ko ?
Đến khi nhàu nát cái giường tôi mới ngưng , quyết định nhắn tin cho anh.
“ Mai hình như có mưa, anh nhớ mang ô “
Khi gửi đi, tôi ko có mục đích làm quen , chỉ xuất phát từ quan tâm. Nhưng mà có làm phiền ko nhỉ ?
Chuông báo tin nhắn mới , tim tôi đập mạnh .Nhắm mắt, ấn nút ok , Úm ba la, mở mắt ra :
“ Anh Duy Phong đây, ngủ đi , đừng nghĩ tới anh nữa baby , hí hí :”> “
Người gửi : Trúc Vũ.
“ Anh Mạnh Vũ ông xã em này , ôm bồ mà nghĩ tới em nên ko ngủ được babe à “
Rồi hai đứa lại phá nhau suốt đêm. Tât nhiên, anh ko nhắn lại cho tôi.
Sáng thứ hai, tôi bịt kín mít tới trường như ninja. Gió đông buốt da lắm.
Từ khi anh xuất hiện thì tâ trí tôi chỉ toàn nghĩ tới anh, cũng chẳng quan tâm và để ý tới xung quanh lắm. Vậy nên mới có chuyện tôi cười với cả Nguyễn Phương.
Tới giờ chào cờ, tôi muốn ko chú ý cũng khó, Bùi Quang trông rất tàn tạ. Trán bị băng một miếng, má thì bầm tím. Tôi lại có hơi hí hửng. Ngông cưồng như vậy, bị là đáng. Nhưng mà vẻ mặt đắc chí của tôi lại bị Bùi Quang nhìn thấy, hắn trừng mắt. Tôi lè lưỡi . Tôi sợ hắn chắc .
Giờ ra chơi, Trúc Vũ ỉ ôi :
- Còn đâu là lãng tử, ai lại vùi dập hoa liễu thế kia .
- Há há, hoa loa kèn thì có , người như vậy bị cũng là cân bằng sinh thái thôi.
Trúc Vũ với tôi cùng hỉ hả. Cảm nhận được có vô số tia lửa đang phóng đến , 2 đứa im ngay lập tức. Tôi đảo mắt quanh :
- Cười một tí thôi mà, ko cần nhìn bọn tớ như thế chứ.
Một đứa cốc đầu tôi :
- Bùi Quang đánh nhau vì trường mà cậu còn cười được hả .
- Tớ cũng ko thích Bùi Quang , nhưng cũng ko cười được như các cậu .
Gạch đá bay tới tấp. Tôi với Trúc Vũ nhìn nhau, lơ ngơ.
Mấy đứa kia thấy biểu hiện của chúng tôi thì la toáng :
- Ko biết gì sao ?
- Hai cậu thân với đội bóng rổ nhất mà ko biết là sao ?
- Tối hôm đó, Bùi Quang tìm cái tên làm cậu bị thương đập cho một trận – My phẫn nỗ .
- Cái gì ? – Trúc Vũ bất ngờ.
- Gì là gì, ko được cắt ngang – mấy đứa kia lại la lên.
- Bùi Quang tìm tới tận nhà đánh nó , nhưng mà chưa ra khỏi ngõ thì tên kia kêu hội tới trả thù rồi . – My sụt sùi.
- Cái lũ hèn hạ, lại chơi hội đồng.
- May anh Quang ko bị nặng.
Bùi Quang đánh tên kia cũng chả phải vì tôi , chính là vì tên đó gây sự trước nhưng tự nhiên tôi lại cảm thấy áy náy vì lúc sáng lại cười đểu hắn.
My lại kể :
- Cũng ngay trong tối đó, Bùi Quang cùng hội bạn đánh lũ kia tơi tả. – My chớp chớp mắt.
- Đúng là côn đồ – tôi hối hận, sao lúc sáng ko cười trước mặt hắn nhiều hơn.
Mấy đứa kia lại dồ lên :
- Đó gọi là quân tử, có thù phải trả .
- Vì cậu Bùi Quang mới bị đánh , cậu còn nói thế được à.
Tôi cãi :
- Lúc nãy bảo vì trường, sao giờ lại là vì tớ.
Mấy đứa bị lỡ miệng nên im một lúc lại nói :
- Là vì trường có cậu đó.
- Đúng , là vì cậu ở trong trường này.
- Các cậu còn bênh hắn, nếu ko phải hắn chủ động đánh đội kia trước thì tớ cũng ko bị đánh oan.
Trúc Vũ ghé tai tôi, thì thầm :
- Thực ra lúc đó chỉ mình cậu mải ngắm Duy Phong tới nỗi ko biết gì nên mới bị .
Tôi cắn cắn môi , có chút xấu hổ nhưng vẫn ko chịu thua :
- Tên kia khích bác linh tinh nên mới bị Bùi Quang đánh, các cậu đừng có lôi tớ vào chứ.
- Cứ lôi cậu vào đấy.
- Tớ nói Bùi Quang là do cậu mới bị đánh. Ai đồng ý giơ tay.
Khỏi nhìn cũng biết, tất nhiên là ngoại trừ tôi và Vũ thì tay ai cũng giơ lên rất hùng hồn.
Sau đó, phiên tòa lại tiếp tục.
- Đa số thắng tiểu số nhé.
- Vậy, Vy Anh, lỗi là do cậu, cậu đi đền bù Bùi Quang đi.
- Xin lỗi người ta đi.
- Ngay và luôn đi.
Trúc Vũ cũng bắt đầu khó chịu :
- Dựa vào đâu mà Vy Anh lại phải làm những việc như thế.
- Đúng , Vy Anh ko cần làm.
- Ai , ai vừa nói Vy Anh ko cần hả ? – Một đứa đập bàn hét.
Rồi tất cả cùng im lặng … nhìn nhau, rồi nhìn về phía cửa lớp.
Sau đó, dùng tốc độ ánh sáng để giải tán. Đọc sách, nghe nhạc, lau bảng … như chưa hề có cuộc nói chuyện.
Tôi với Trúc Vũ trợn tròn mắt, quá choáng . Thật ko ngờ xung quanh tôi toàn siêu nhân.
May mà Bùi Quang cũng ko nói gì thêm, chỉ buông ra một câu :
- My , tối anh ko đi được, em nhớ nhắn anh Việt như thế.
My lí nhí :
- vâng ạ, chân anh ấy cũng đỡ rồi, mai có lẽ sẽ tới trường.
Việt là bạn thân cùng lớp với Bùi Quang, đương nhiên là cũng nằm trong hội thích bạo lực với Bùi Quang, đó cũng chính là lí do My biết rõ vụ việc như thế.
Bùi Quang ừ một tiếng rồi đi , tất cả thở phào , nhưng ko ngờ, tự nhiên lại xuất hiện thêm một siêu nhân nữa, siêu nhân ấy bảo :
- Anh đi hẹn hò với chị Hoài Vân phải ko ?
Bùi Quang ngay lập tức quay phắt lại, cả đám im phăng phăng, Vũ nắm chặt tay tôi .
Nhưng cũng ko ngờ Bùi Quang chỉ gật đầu :
- Quán lần trước –rồi bỏ đi luôn.
Tôi còn chưa bình tĩnh lại thì mấy người kia đã nhào tới hỏi tới tấp .
Và cũng chỉ mấy ngày sau đó, câu chuyện tình lãng mãn của Bùi Quang và Hoài Vân được thêu dệt nên và lan truyền khắp trường nhanh tới chóng mặt.
Còn tôi và Trúc Vũ thì lúc nào cũng phải lén lút, ngó trước ngó sau, lẩn trốn như bị truy nã, gặp Bùi Quang là chết chắc.
Sáng, trốn ở trong căn tin vừa ăn vừa nhìn xung quanh. Mạnh Vũ ngồi bên, thấy lạ thì thắc mắc :
- Sao lại lén lút như …
Chưa nói hết, tôi và Trúc Vũ đã chồm đến bịt miệng làm Mạnh Vũ ngã nhào khỏi ghế, mà như vậy chính là đang gây chú ý.
Mấy người bên cạnh thấy vậy thì ồ lên. Xui hơn nữa, Bùi Quang lúc đó đang vào tới cửa , nhìn ba người chúng tôi cười đầy ẩn ý. Trúc Vũ tay trái kéo Mạnh vũ dậy, tay phải kéo tôi chạy như bay. Ra tới gần cổng trường, Mạnh Vũ dừng lại, bắt phải nói hết tất cả mọi chuyện . Ko còn cách nào khác, đành phải tìm một góc, kể hết.
Nghe xong, Mạnh Vũ cười lớn bảo chúng tôi ngốc.
- Bùi Quang gật đầu bảo quán lần trước cũng chính là cậu ấy thừa nhận với tất cả mọi người ở đó là có hẹn hò với Hoài vân từ lâu. Ngốc quá.
- ừ ha, vậy mà làm trốn muốn chết.
- Vậy ứ cần sợ nữa.
Nói rồi dắt nhau hiên ngang đi mua đồ ăn, ngồi trên ghế đá như mọi hôm.
Cũng trong khoảng thời gian này, hôm nào ko có buổi học thêm chiều thì tôi sẽ tới Đại Học Kinh Tế, trường nằm khá xa, khoảng 30 phút đi xe đạp. Tôi muốn nhìn thấy anh. Rồi dần dần, sáng sớm tôi cũng tranh thủ đi đến, đứng từ xa ngó vào . Tuy nhiên, chưa một lần nào gặp được anh.
Đều đặn mỗi ngày, tôi đều nhắn tin cho anh. Nội dung ngắn như :
“ Mai nắng lên rồi , anh chỉ cần mang theo áo khoác mỏng thôi “
“ Nhà soạn nhạc Beethoven không biết tính phép nhân đấy „
….
Nhưng chỉ duy nhất một lần anh nhắn tin lại cho tôi , vỏn vẹn :
“ Em là ai ? „
Tôi chỉ trả lời :
“ Ko làm phiền anh mà, đúng ko ? „
Rồi tiếp tục gửi những tin nhắn cho anh.
Một khi tôi chưa biết được anh có bạn gái hay chưa thì cứ làm một fan của anh vậy.
Và anh cũng ko hề nhắn thêm bất kì tin nào nữa.
Còn nữa ...

Bài Đăng Phổ Biến 1

Bài Đăng Phổ Biến 2